Nàng không còn chịu được cái hoàn cảnh này tiếp tục diễn ra nữa, lúc bấy giờ Lan Ngọc chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm ,làm sao có thể tự cứu thoát mình giữa một đám sắc lang như muốn đem nàng ăn sạch sẽ. Nếu như bắt nàng gánh chịu kiếp số như vậy, nàng thà là tự mình chết đi.
Khi tên mặc áo đen đó dùng lực xé toạc chiếc áo mỏng manh trên người nàng , Lan Ngọc biết rằng ngày tháng trước đây của mình đến đây là hết . Hình ảnh hiện lên không phải là ba mẹ mà chỉ có Thúy Ngân. Một dòng máu chảy ra từ sâu trong khoé miệng...
" Mày tự cắn lưỡi à ? Cho dù mày có chết tao cũng làm cho mày không thể nào sạch sẽ , mày chết đi , chết đi"- tên đó nhìn thấy Lan Ngọc như vậy chẳng những không buông ra, còn cố tình đánh vào hai bên mặt nàng thật mạnh. Di chuyển đến hạ thể của Lan Ngọc trong tích tắc, nhưng bỗng chốc phía sau truyền lên một cơn đau nhói.
" Chị hai..."- Lan Ngọc máu bê bết khắp mặt , mắt mờ mờ ảo ảo nhìn thấy người mình yêu. Tưởng rằng đó chỉ là tình cảnh khi mình không còn tỉnh táo mà tạo thành.
" Lan Ngọc, đừng sợ ...chị nhất định sẽ cứu em"- Người đó quả thật chính là Thúy Ngân. Vì từ nhỏ đã được ba cho vào Nghĩa Phong Hội, nên Thúy Ngân không giống những cô gái bình thường khác.
" Đại ca , Đại ca"
Bọn chúng ba tên sau một lúc cùng vây đánh Thúy Ngân, cho đến cuối cùng lại có một chút yếu thế. Tên vừa rồi muốn làm chuyện đồi bại với Lan Ngọc bị đánh tưởng chừng như sắp chết, tên còn lại cũng ở trong trạng thái mê man. Chỉ còn một tên trong đó nhanh chóng chạy đi tìm người đến cứu.
Lại bắt đầu nói đến chuyện vì sao Thúy Ngân có thể đến được nơi đây. Sau khi nhận được cú điện thoại của Vân Tường . Cô quyết định sẽ bỏ trốn cùng cô ấy ra nước ngoài. Bởi vì hiện tại ba của cô đang rất nóng giận, hơn hết cô muốn nhất chính là trốn chạy khỏi ánh mắt của Lan Ngọc. Cái ánh mắt mà đối với cô nó chỉ toàn tội lỗi.
Khi Thúy Ngân lên một chiếc taxi chạy về nhà định lấy chút đồ sau đó sẽ đi đến chỗ Vân Tường hẹn trước. Đoạn đường dẫn về nhà của Thúy Ngân sẽ đi ngang quán Bar đó. Không biết là con tim hay lý trí vô tình nhìn qua đoạn đường cô đã bỏ lại nàng. Lan Ngọc à, em đã về hay chưa?
Khi không còn thấy Lan Ngọc ở chỗ lúc nãy nữa, cô có chút an tâm là em ấy đã về nhà rồi. Nhưng tiếng la đó rõ ràng là âm giọng của Lan Ngọc, Thúy Ngân bước xuống xe chạy thật nhanh mắt đảo về bốn hướng tìm chủ nhân của nó.
Đến một góc đường nọ đèn xe nhấp nháy, cô tận mắt nhìn thấy nàng bị một đám người bắt lên xe trong một tiếng kêu thống khổ. Nói cô giận Lan Ngọc quả thật không có gì sai cả, nhưng dù gì người đó cũng là em của cô, Thúy Ngân không thể thấy chết mà không cứu. Khi chiếc xe đó chạy lên thuyền, Thúy Ngân nhìn thấy có một đám người kiểm tra chặt chẽ. Cô ngay lập tức xuống xe, men theo những nơi bị đồ đạc che khuất lần theo dấu vết của Lan Ngọc.
Trời bây giờ rất tối lại mưa to làm cho bọn chúng có một chút lơ là, đó chính là một điểm thuận lợi nhưng cũng là một điều bất tiện cho Thúy Ngân. Cô chưa đến đây lần nào, nên sẽ không như bọn chúng có thể dễ dàng vào bên trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngân Ngọc] Trò Chơi Dục Vọng
Fiksi Penggemarauthor: Phiên Nhi Liêu - Chị đã từng hỏi em tại sao lại thích một loài hoa cỏ dại? -Em cũng đã từng nói với chị bởi vì nó chính là Cúc Họa Mi.