chap 13

849 89 0
                                    

"Cậu thay đồ đi, chúng ta xuống ăn cơm cùng ông bà" né tránh đi ý cười đang dần lớn hơn của nàng, Trương Hân vẫn là còn chút ngại ngùng.

Hứa Dương xốc chăn ngồi dậy, gương mặt vẫn còn còn vương lại một chút ửng đỏ. Chân trần chạm xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo, nhanh chóng khiến cho tất cả thần kinh của Hứa Dương tỉnh táo. Trương Hân thấy phản ứng của nàng, xoay người kìm nàng quay trở về giường. Còn bản thân lại bước ra bên ngoài, khoảng chừng chưa đến 3 phút đã quay lại. Cúi nhẹ người xuống đặt một đôi dép lê trước mặt Hứa Dương.

"Lúc chiều tớ quên đưa cho cậu, buổi tối ở đây rất lạnh vẫn là nên mang dép lê vào"

"Cám ơn cậu"

Hai người một trước một sau đi xuống nhà. Đến nhà ăn đã thấy ông Trương Hân dọn đồ ăn ra hết rồi. Cả bốn người nhanh chóng tiến vào bàn ăn. Trên bàn ăn hai ông bà thay phiên nhau nói chuyện với Hứa Dương. Làm cho nàng rất thoải mái, không một chút nào giống như là mới gặp. Trương Hân thấy nàng vui nên cũng bất giác vui theo. Không khí trong nhà gập tràn ấm áp.

"Ở đây buổi tối lạnh như thế sao?" Hứa Dương vừa nói vừa xoa tay làm ấm. Sau khi ăn xong cả hai đã quyết định đi dạo một chút, không ngờ trời lại lạnh đi.

"Đối với chúng ta đã ở quen với khí hậu ở Trung Quốc rồi, thì đúng là ở đây có chút lạnh. Nhưng ở đây nhiệt độ như vầy là ấm rồi đấy"

"Buổi trưa còn thấy ấm áp, chuyển tối là trời lạnh quá đi"

"Cậu lạnh lắm sao?" Trương Hân nhìn nàng cứ liên tục xoa tay.

"Không hẳn, chắc là do tớ chưa quen với khí hậu ở đây"

Như vậy còn nói không lạnh, không lạnh thì làm sao cứ mãi xoa tay như vậy. Chịu không được, Trương Hân cởi lấy khăn choàng của mình ra. Bắt lấy tay Hứa Dương đứng lại, lấy khăn choàng của bản thân choàng qua bên người nàng. Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân đang chăm chú giúp mình choàng khăn. Gương mặt của hai người gần nhau trong gan tất, hơi thở hoà cùng nhau trong không khí.

Khi đã giúp Hứa Dương Ngọc Trác chỉnh xong khăn choàng, tay muốn rời khỏi đã bị nàng bắt lấy:" cậu cũng không lạnh sao?"

Cả người Trương Hân chính thức đông cứng.

Tay của Hứa Dương Ngọc Trác thật sự rất ấm, cả mặt của nàng cũng vậy. Đôi tay lạnh buốt của Trương Hân được nàng áp vào mặt bản thân. Thật sự rất ấm, cả làn da đỏ ửng của Hứa Dương Ngọc Trác đang dần dịu lại. Nhưng Trương Hân thì ngược lại.

"A Hân, cậu không sao chứ?"

"Không sao không sao" vội rút tay lại xoay người sang hướng khác.

"Cậu thật sự không sao à, thế sao mặt câu lại đỏ vậy?" nàng đi theo nhìn mặt cô.

Làm sao lại không sao được chứ, bây giờ cả người mình đều nóng hết rồi đây này. Tên mọt sách này có thể đừng đi theo không.

"A Hân, cậu mau đứng lại làm sao lại chạy rồi"

Chỉ có đồ ngốc mới đứng lại.

[Hân Dương]  Trọng Sinh Quay Về Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ