chap 33

788 87 3
                                    

"Tớ muốn hôn cậu.."

"Hở..!!!?? Cậu!!" lời nói vô liêm sỉ ấy mà nhìn cô nói ra dễ dàng như vậy thế sao? Một chút ngượng ngùng cũng chẳng có.

Nào còn đợi nàng đồng ý hay không, Trương Hân đã chậm rãi hạ đầu xuống gần đôi môi kia. Mắt thấy Trương Hân càng muốn tiến tới hơn nữa, Hứa Dương Ngọc Trác vội vàng nghiêng đầu sang hướng khác. Làm sao Trương Hân để nàng dễ dàng trốn thoát như vậy cơ chứ. Tay đang cầm khăn cũng quăng nó sang một bên, vòng tay ôm lấy eo nàng lại. Còn tay kia đưa ra sau đầu, giữ lấy người không an phận kia.

Sức lực của Trương Hân thật sự rất lớn, cho dù Hứa Dương Ngọc Trác có vùng vẫy đến đâu cũng không thoát được:"cậu mà còn náo loạn nữa, thì đừng trách tớ ra tay nặng hơn"

Có ai bị cưỡng hôn mà không vùng vẫy kia chứ. Thế mà hung thủ muốn gây tội kia còn dám buông ra lời hăm doạ nàng.

"Ngô.." xúc cảm ở đầu môi kia thật sự khiến nàng có chút chấn kinh. Những dòng suy nghĩ miên man cũng bị nụ hôn kia chấm dứt hết tất cả. Thứ còn lại cũng chỉ là một cõi mơ hồ.

Trương Hân nhẹ nhàng chạm lấy đôi môi kia, từ từ mà cảm nhận vị ngọt nơi đó phát ra. Từ chạm nhẹ cho đến mút. Một chút cưng chiều lại thêm một chút ôn nhu mà hôn lấy. Không kiềm được mà mút nhẹ lấy môi dưới của đối phương. Hô hấp cả hai càng ngày càng dồn dập hơn. Nhân lúc nàng không chú ý, Trương Hân tiến thêm một bước nữa, cuốn lấy mật ngọt từ bên trong. Môi lưỡi triền miên, không khí xung quanh cũng bất giác nóng lên vạn phần. Hứa Dương Ngọc Trác bị người kia hôn đến mức mất đi phản kháng lúc đầu. Đại não cũng dừng hoạt động, tay chân mất đi sức lực, cả người đều dựa vào đối phương.

Âm thanh từ nụ hôn phát ra khiến ai nghe thấy cũng bất giác đỏ mặt. Nghĩ đến càng khiến cho Hứa Dương Ngọc Trác không khỏi thẹn thùng. Nếu như để bên ngoài ai nghe thấy được thì sẽ làm thế nào cơ chứ. Lấy lại lý trí còn sót lại một chút kia, nàng dùng tay đẩy người trước mặt ra. Nhưng không biết Trương Hân lấy đâu ra sức lực lại lớn đến thế, cho dù nàng đẩy thế nào cũng chẳng được. Ngược lại làm người kia dùng sức kéo nàng đến gần hơn nữa. Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, một chút lại một chút nữa tiến đến gần.

Tay nắm cửa vang lên tiếng vặn đều đều, sắp thành công mở cửa ra. Thì bên trong lại có một lực đạo lớn đè lại nó. Khiến cho người bên ngoài vô cùng khó hiểu:" A Dương, là mẹ đây. Hai đứa có thể mở cửa cho mẹ vào được chứ?"

Là mẹ nàng lên để đưa một ít đồ dùng cần thiết. Nhưng thế nào lại bị chặn ở ngoài cửa như vậy rồi. Bên trong một cõi im lặng, không có một tiếng đáp lại bà. Nếu có thể lắng nghe một chút thì sẽ phát hiện có vài âm thanh nhỏ phát ra. Trong nhất thời mẹ Hứa không biết đó là gì, bà lại vang lên tiếng gọi một lần nữa:" hai đứa vẫn còn thức chứ?"

Khoảng chừng vài giây sau cánh cửa luôn đóng chặt kia được mở ra. Người đầu tiên mẹ Hứa nhìn thấy chính là Trương Hân. Cô nhìn bà cười một cái, xong nói là lúc nãy bọn họ đang nghe nhạc cho nên không có nghe tiếng gọi của bà. Trương Hân còn chỉ vào chiếc tai nghe đang được để một bên. Mẹ Hứa cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại vài thứ cân thiết, cùng vài lời dặn dò rồi lập tức rời đi ngay. Chỉ có đều lúc bà rời khỏi phòng thì có điểm khó hiểu một chút. Hứa Dương Ngọc Trác từ lúc bà bước vào hình như không có nói câu nào. Khi nào có cơ hội bà nhất định hỏi cho ra lẽ.

[Hân Dương]  Trọng Sinh Quay Về Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ