chap 41

710 80 3
                                    

Trong con hẻm tối, tiếng bước chân chạy ngày càng dồn dập hơn. Một người chạy phía trước, phía sau liền có một đám người đuổi theo, trên tay còn cầm theo vũ khí. Người chạy ta đuổi, cứ một đường vậy mà đến đường cùng. Nhưng nhìn đến bức tường cao chót vót kia, người thì sợ hãi, người lại vui vẻ lộ ra mặt.

Ngoài sau lưng, vang lên giọng nói hung tợn, hăm doạ:" mau lên đưa chiếc máy ảnh đây, bằng không tao sẽ tẩn mày một trận nhừ xương" ánh mắt hắn nhìn nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Mấy tên đứng bên cạnh cùng xếp thành vòng tròn ngăn chặn đứa nhỏ kia chạy mất.

Một giọng nữ sinh vang lên, tuy yếu ớt nhưng lại rất kiên định:" không đưa"

Lời nói đó đã thật sự chọc giận đến tên hung tợn kia, hắn nghiến răng chửi rủi mấy câu. Sau đó liền lập tức nhào tới cướp lấy chiếc máy ảnh trong tay nữ sinh. Nói cho cùng sức của nữ sinh vẫn là không thể hơn nam nhân, huống hồ tên này còn cao to hơn nữ sinh nhiều lần. Cuối cùng chiếc máy ảnh cũng nằm gọn trong tay hắn, miệng hắn liền cười lớn lên. Ánh mắt hắn nhìn đến nữ sinh đang vùng vẫy ở một bên, tràn ra vô số khinh bỉ.

Xử lý nó đi.

Sau bóng dáng mập mạp của hắn, tiếng kêu cứu, rên tha mạng liên tục vang lên. Khi hắn đi nữa đường dừng lại, thì máu tươi có vết đã văng lên tấm tường trắng tinh. Lắc nhẹ đầu, đưa tay lên ra hiệu dừng lại. Trừng phạt cũng đã trừng phạt xong, mạng vẫn là không thể lấy. Nếu nữ sinh này mất mạng, thì hắn chắc cũng sẽ bị đưa đi bồi cùng đoạn đường phía dưới.

"Đồ đã lấy, người cũng đã xử lý sạch sẽ" tên mập cúi người xuống, cung kính đưa máy ảnh cho một người đàn ông mặt áo tây đen. Nhìn ông cũng đã khá lớn tuổi rồi, nhưng tên mập đừng nói dám chống lại với ông. Đó là do những thành tựu lúc trẻ ông để lại, cho dù nghe qua cũng khiến người khác khiếp sợ.

"Tốt, số tiền còn lại, quay về sẽ có ngay" nói xong người đàn ông cũng không nén lại, lập tức lên xe. Nói với người tài xế cần đến:" đến chỗ của cô chủ" người kia vâng một cái lên lái xe rời đi.

Tên mập nhìn chiếc xe khuất dần mới dám đứng thẳng người dậy, nhìn vào con hẻm tối tăm kia. Hắn có chút phiền muộn.

Người không thể giết, chỉ có thể dạy dỗ một phen.

"Vào đưa con nhỏ kia vào viện đi" lời nói đó hắn vẫn không dám quên.

Thời tiết mùa hè ở nông thôn khá là thoải mái, không còn ai quấy rầy giấc ngủ của bản thân, Hứa Dương Ngọc Trác ngủ một giấc đến tận gần trưa. Khi thức dậy, bên cạnh hình như vẫn còn người, theo thói quen mà xích lại gần phía bên cạnh thêm một chút. Một cánh tay nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Khắp khoang mũi toàn là hương vị của người kia, một cõi hương quen thuộc khiến nàng an tâm.

"Bây giờ còn không dậy, thì sẽ trễ mất đấy" Trương Hân vuốt lấy mái tóc của nàng, ôn nhu mà lên tiếng nhắc nhở. Hôm qua người này còn muốn sáng sớm thức dậy để đi leo núi, thế mà hôm nay khi cô thức dậy người nọ vẫn ngủ ngon lành. Định rằng sẽ chuẩn bị xong mới gọi nàng dậy, thế mà khi một lần nữa cô quay lại, nàng quả thật vẫn còn ngủ mà không nhớ gì cả. Bản thân muốn đánh thức nàng dậy, lại nhìn đến vẻ mệt mõi của nàng lại kiềm lòng nói thôi.

[Hân Dương]  Trọng Sinh Quay Về Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ