chap 43

788 81 7
                                    

Ra khỏi nhà kinh dị, chân của Trương Hân đã mềm nhũng, một chút sức cũng chẳng còn. Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh không thể rời đi nửa bước, người này dù đã ra khỏi nơi đó cũng không buông tay nàng ra.

"Cảm thấy tốt hơn chưa" ngữ điệu của nàng rất chậm rãi, có vài phần lộ lắng:" hay chúng ta.."

"Tớ không sao, ngồi nghỉ một lát sẽ không sao. Chúng ta đợi những người còn lại ra"

Bầu trời đã bắt đầu chuyển đen rồi, hình như muốn đổ mưa. Bởi vì Trương Hân không thể tiếp tục chơi tiếp, cho nên ra sớm hơn mọi người rất nhiều. Thời gian đợi những người khác trở ra cũng rất lâu, cô cũng không muốn nhàm chán ngồi ở bên ngoài. Dẫn nàng đi lòng vòng ở gần quanh đó một chút, bất ngờ lại có thể thấy thứ rất lâu mà chưa chơi lại.

"Dương, có muốn đến bên đó chơi một vòng không" nương theo cái chỉ tay của cô, nàng nhìn đến là một vòng quay ngựa ngỗ. Cả một vòng quay rất lớn, ánh sáng đèn rực rỡ chiếu khắp sáng cả một vùng.

"Xem ra Hân tử nhà chúng ta vẫn còn tính trẻ con nhỉ?" Nàng trêu chọc nhướng mày nhìn Trương Hân. Cô cũng cười cười, tránh đi ánh mắt trêu chọc ấy:" cậu không chơi thì tớ chơi một mình" nói rồi liền đi đến vòng quay.

Trong kí ức của Trương Hân, lúc nhỏ cô rất hay được đi chơi cùng gia đình. Mỗi tuần đều có hai đến ba ngày gia đình cùng nhau đi chơi. Ông Trương sẽ luôn sắp xếp công việc qua một bên, rồi đặt niềm vui hai mẹ con lên trên hết. Cũng mỗi lần đi chơi ấy, Trương Hân luôn chơi vòng quay ngựa ngỗ ở cuối cùng. Trong nhận thức của một đứa trẻ nhỏ, thứ gì chúng trân quý nhất luôn sẽ để dành đến cuối cùng. Chỉ cần khi Trương Hân ngồi trên vòng quay ngựa ngỗ quay một một vòng, liền có thể thấy được bà mẹ đang đứng nhìn mình chơi vui vẻ.

Cảm giác tình thân tràn đầy.

Lúc ngồi lên cơn ngựa ngỗ một lần nữa, cảm xúc ấy lại lần nữa tràn về. Cảm giác chờ mong vòng quay quay nhanh một chút, lại chậm một chút. Nhanh lên để có thể thấy được ba mẹ cô, chậm một chút để có thể chơi lâu hơn.

Chỉ có điều, bây giờ cảm giác ấy đã không còn. Cho dù vòng quay có quay nhanh hơn đi nữa, cảnh tình thân năm ấy vẫn sẽ quay lại. Người mẹ quá cố của cô cũng không thể trở về, người ba mà cô lúc nhỏ luôn ngưỡng mộ, tôn kính cũng không quay lại.

Vòng quay ngựa ngỗ quay một lần nữa, gia đình của Trương Hân đã mất đi.

Vòng quay chậm rãi khởi động, không nhanh không chậm mà bắt đầu một vòng quay. Lần này người bên dưới đứng đợi Trương Hân chẳng còn là ba mẹ cô.

Mà là nàng, Hứa Dương Ngọc Trác, người mà cô trân quý nhất.

Cái vẫy tay cùng nụ cười của nàng khi gặp Trương Hân đi tới, mãi mãi khắc sâu trong tiềm thức của Trương Hân.

Người này cuối cùng vẫn là như thế.

Không còn là người mẹ cô yêu quý nhất, cũng chẳng còn là người ba mà cô tôn kính nhất. Đứng đó, bây giờ chính là người mà Trương Hân yêu nhất.

[Hân Dương]  Trọng Sinh Quay Về Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ