chap 30

841 92 4
                                    

Chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Trương Hân nhân cơ hội thời gian nghỉ giải lao tìm đến lớp bên cạnh. Mọi người đều im lặng ôn tập, không một tiếng ồn nào phát ra. Khác xa với lớp của cô, nói chuyện loạn hết lên.

Trương Hân đi ngang qua lớp 3H, nhìn một chút. Nàng ngồi ở dãy bàn thứ hai, vừa hay lại cạnh cửa. Cô nép đứng sang một bên nhìn vào, bây giờ nàng rất chăm chú đọc sách. Vẫn là không hay biết cô đã đứng bên ngoài.

"Tiểu học bá chăm chỉ nhỉ" Trương Hân cười nhẹ nói thầm một câu.

Không biết làm sao câu nói ấy vẫn bị nàng nghe thấy được, đưa mắt tìm nơi phát ra âm thanh. Rất nhanh đã thấy được chủ nhân của câu nói kia. Hứa Dương Ngọc Trác cầm lấy một quyển sổ nhỏ, rồi nhanh chóng ra bên ngoài.

"Cậu làm sao lại đứng đây?"

"Có bài tập không biết giải cần cậu chỉ, có được không?"

"Tìm một chỗ thuận tiện đi, tớ giúp cậu"

Trương Hân dẫn Hứa Dương Ngọc Trác lên sân thượng trường. Nơi đây vốn dĩ luôn luôn bị khoá lại, thế mà trong một lần đám bạn trong lớp cô quậy phá, đã phá nát ổ khoá. Cũng vì thế mà nơi đây đã trở thành căn cứ bí mật của cô mỗi lần trốn tiết.

Dù là cho đang ở trên sân thượng nhưng vẫn có đèn sáng. Cả hai tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống, Hứa Dương Ngọc Trác rất nhanh đã giúp Trương Hân ôn tập.

Khi thích một người thì chỉ cần nhìn họ nói thôi trong lòng đã vui vẻ. Trương Hân chính là tín đồ trung thành của Hứa Dương Ngọc Trác mà. Nhìn nàng nói luyên thuyên không ngừng nghỉ, không quá khó chịu ngược lại càng hưởng thụ. Buổi tối thời tiết đặc biệt trong lành. Được Hứa Dương Ngọc Trác chỉ dạy rất nhanh Trương Hân có thể tiếp thu kiến thức. Thời gian cứ như vậy mà không kiên kỵ trôi qua, giờ giải lao kết thúc cùng với tiếng chuông reo lên. Vẫn là nên sớm quay lại lớp học một chút. Với ý định ấy cả hai đã nhanh chóng thu dọn sách vở lại. Một bước lại thêm một bước nữa bước đi.

Chỉ có điều vẫn là gặp chuyện xui xẻo.

"Hai em kia, làm gì đi từ sân thượng xuống đấy! Ở bên trên không cho phép học sinh đến mà!!" tiếng của giám thị Nhã vang vọng cả dãy hành lang. Chuyện cánh cửa kia đã là bí mật không thể nói ra, nếu như bây giờ mà bị bắt. Thế quái nào cũng bị phạt.

"Chạy"

Chỉ với một từ như vậy, Trương Hân đã nắm tay Hứa Dương Ngọc Trác một đường mà chạy đi. Trong lòng Hứa Dương Ngọc Trác mắng bản thân hàng vạn lần vì hằng ngày không chịu tập thể dục. Chỉ mới chạy có một chút nàng sắp không trụ nổi rồi. Nói đến vấn đề này cũng phải đáng khen với khả năng vận động của giám thị Nhã. Cả một đường dài thế mà bà ấy vẫn không bỏ cuộc mà đuổi theo. Hại cả hai chạy muốn hết đường cũng không thoát được.

Vào lúc Hứa Dương Ngọc Trác tưởng chừng như cả hai sẽ bị bắt. Thì Trương Hân đột nhiên lại nắm tay nàng ngã rẻ sang hướng khác. Chạy vào phòng thí nghiệm của một bộ môn hoá.

"Im lặng một chút" cả hai đứng nép sát vào nhau ở ngay cạnh cửa. Giám thị Nhã chạy đến ngã rẻ đã không thấy cả hai đâu thì tức giận bỏ đi.

[Hân Dương]  Trọng Sinh Quay Về Yêu NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ