Chương 30: Hoàng Vệ Bình

702 75 6
                                    

Ngày thứ năm.

Ngày thứ mười.

Ngày thứ mười lăm.

Rốt cuộc chính xác đã qua bao nhiêu ngày rồi nhỉ?

Hoàng Vệ Bình ở bên trong phòng giam tối đen, anh không còn nhận ra ngày đêm nữa, nơi này như địa ngục, không đúng, phải là so với địa ngục còn đáng sợ hơn mới đúng.

Cũng không biết được vì sao mình lại là người chịu đựng những đau khổ này, anh vốn đang thực hiện một nhiệm vụ chống khủng bố, không may bị bắt giữ, bọn người đó không ngừng cưỡng ép anh phải nói ra kế hoạch của cảnh sát, anh đương nhiên sẽ không nói, thế là bị bọn chúng hành hạ suốt một tháng trời.

Qua đi một tháng, Hoàng Vệ Bình được đội cứu viện cứu ra, nhưng lúc đó thần trí của anh đã mơ hồ không nhận rõ ai với ai.

Phải trải qua mấy cuộc điều trị vất vả, Hoàng Vệ Bình là một người kiên cường không chịu khuất phục số phận, tình trạng của anh cải thiện rất tốt, sau khi có được chữ kí xuất viện của viện trưởng anh liền đến sở cảnh sát tiếp tục công việc.

Vào hôm Trương Triết Hạn xảy ra chuyện, Hoàng Vệ Bình tan ca từ sở cảnh sát, trên đường về anh nhìn thấy một người đàn ông quen mắt, Hoàng Vệ Bình sẽ không bao giờ quên được người đã bắt giữ và hành hạ anh trong suốt một tháng, trước mặt anh chính là người mà anh thống hận nhất.

Gã ta là đồng bọn của mấy tên khủng bố kia, Hoàng Vệ Bình thấy gã lén lén lút lút liền vội vàng theo sát phía sau, nhìn gã đi vào một tòa nhà đối diện bệnh viện, anh cũng mặc kệ mà theo vào.

Bị lòng thù hận che mờ lí trí, Hoàng Vệ Bình căn bản không nhận ra bất thường, ví dụ như vì sau một tên tội phạm khủng bố lại ngang nhiên xuất hiện trên đường phố đông đúc, ví dụ như vì sao chỉ có một mình gã, đồng bọn của gã có đang mai phục xung quanh hay không.

Hoàng Vệ Bình hoàn toàn quên mất, cũng không còn khả năng suy luận, anh vào đến tòa nhà, bước lên tầng ba thì đèn điện chợt tắt, đằng sau truyền đến một trận đau nhói, anh không phản ứng kịp liền bị đánh ngất xỉu.

Đến khi tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ở phòng bệnh của nhà giam, đồng nghiệp vào thăm có nói anh phạm tội cố ý giết người, vật chứng đã có đủ, chỉ cần thêm một số chứng cứ nữa là có thể kết tội.

Kể từ ngày gặp được vị đồng nghiệp kia, Hoàng Vệ Bình liền bị nhốt vào bên trong ngục tù tối tăm, giống như có ai đó đang nhắm vào anh vậy. Anh bị bắt đến một căn phòng kín, nơi này ngay cả cửa sổ cũng không có, không nhận ra ngày và đêm, anh chỉ có thể thông qua ba bữa cơm mà người canh gác mang đến để suy đoán.

Gần đây mới được thả ra ngoài hít thở một chút không khí, nhưng không phải đơn giản là cho anh nhìn ngắm mặt trời, anh được mang đến phòng bệnh của nhà giam để tiếp nhận điều trị tâm lí.

Nói đến cũng thật buồn cười, bọn họ cho người hành hạ thể xác và tinh thần của anh, sau đó lại mang bác sĩ tới xem bệnh cho anh, cũng quá rảnh rồi đi?

Sau khi tiếp xúc với bác sĩ tâm lí, Hoàng Vệ Bình lập tức nhận ra rằng vị bác sĩ này hoàn toàn không biết được những hành động mà những người kia làm đối với anh, hắn vô cùng chuyên nghiệp mà trò chuyện cùng anh, vốn dĩ không cùng một đám người.

[Vũ Trụ Tuấn Triết] Dịch Vụ Tư Vấn Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ