Ngày về (2)

135 24 0
                                    

Thứ đầu tiên chào đón Yoongi khi cậu vừa mới bước vào cổng nhà là cái khuôn mặt rất trêu ngươi của Jungkook và tiếng cười khẩy ranh ma của cậu ta.

— Hah, chịu về rồi sao. Anh bạn của ngươi đang nhớ ngươi đến phát điên lên kìa.

Yoongi chỉ lắc đầu cho qua bởi vì cậu cho rằng đó chỉ là câu đùa bâng quơ mà thôi. Nhưng sau khi mở cửa phòng ngủ thì cậu thật sự không còn nghĩ đó là đùa nữa.

Hắn ta, đúng là hoá điên thật rồi.

Đập vào mắt cậu khi cậu vào phòng chắc chắn là cái đống mền gối của mình bị quăng xuống đất hết cả, mà là quăng một cách có sắp xếp, trải dài như một con đường. Con đường trải bằng cái mền của cậu, còn hai bên là gối dựng lên như hàng rào, nếu đi theo con đường đó sẽ đến được giường. Nực cười là cái cảnh binh bố trận này lại nảy sinh cái cảm giác nghiêm trọng và hoành tráng lệ, như thể đây là một con đường dẫn đến một thành luỹ nguy nga, chính là cái giường kia. Nhưng trước khi lên được thành thì phải đi qua gác cổng, chính là một con quái vật lông lá màu nâu, với hàng răng nanh nhọn hoắc tên Min Holly. Con quái vật nằm chễm chệ ngay trước thành, hai chân trước bắt chéo đầy ung dung. Nhìn thì có đáng sợ và uy mãnh đấy, nhưng tiếc là con quái thú kia đã bị thuần phục mất rồi. Con thú vừa thấy Yoongi liền nhảy dựng lên, sửa mấy tiếng rồi chạy lại, dụi đầu chân cậu. Yoongi quỳ một bên gối xuống để cưng nựng Holly một lúc trước khi ngước lên để diện kiến "chủ nhân" của cái thành luỹ kia, và cũng là chủ nhân của đống lộn xộn này.

Kim Seokjin ngồi xấp bằng trên đó, cái ga trải giường mà cậu cất trong tủ bị hắn lôi ra trùm lên người, kín mít từ đầu đến chân, chỉ có đôi mắt mở thao tháo là thứ duy nhất thấy rõ. Yoongi bất động nhìn hắn, lâu thật lâu, hoàn toàn không hiểu và cũng không muốn hiểu tên này đang làm cái gì. Khoé miệng khẽ giật, cậu thở dài một tiếng.

Sau đó, cậu cúi xuống, đem gom lại hết mấy đống mền gối dưới chân, nhanh gọn xếp lại thảy hết lên giường. Đống đồ thả bụp xuống trước mặt Seokjin nhưng hắn cũng chả thèm chớp mắt, vẫn duy trì ghì chặt cái ga nệm. Yoongi không nhiều lời, trực tiếp cả hai tay dùng hết lực mà giật cái ga ra khỏi hắn. Đương nhiên là hắn cũng chả chịu đầu hàng, cũng dùng sức mà kiềm lại. Thành ra hai người người kéo người kiềm chả ai thắng ai, chỉ có cái ga giường tội nghiệp bị dằn vặt.

Sau một hồi Yoongi không chịu nổi nữa, bèn thả tay. Kim Seokjin lại vẫn còn dùng lực, thế là mất đà ngã bật ngửa ra giường. Yoongi thấy cảnh đó cũng mém bật cười, nhưng nhớ rằng phải giữ hình tượng mà hỏi tội hắn nên đành hắng giọng kiềm lại. Cậu lạnh giọng hỏi:

— Giận dỗi gì đây?

Kim Seokjin vẫn nằm ngửa ra, tay chân dang rộng hết cả, trả lời bằng giọng đều đều:

— Nào dám giận gì. Chỉ là tôi bị bỏ lại trong cái phòng 6 mét vuông này, với một con chó cứ sủa um xùm mỗi khi thấy tôi trong khi cậu Min Yoongi thì sung sướng đi dạo buổi sáng, nhâm nhi cà phê nóng và...

[Jinga||Hoàn] GhostNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ