Hẹn hò (4)
Tuy cuộc trò chuyện đã chuyển sang hướng khác, nhưng Yoongi khó ngăn mình phải bận tâm về chuyện lúc nãy. Cô nàng Hwang So Hyun đang líu lo ở đối diện cậu nhưng Yoongi chẳng thể tập trung mà nghe cho hết, chủ yếu là tự lọc ý chính rồi phản ứng lại cho cô nàng biết mình vẫn đang nghe, còn tâm trí thì lại quanh quẩn về "con ma phiền phức" kia rồi.
Yoongi có hơi bực bội, tại sao mình phải bận tâm đến mấy chuyện thế này chứ. Thì, coi nào, đó chỉ là một câu nhận xét chủ quan của một cô nàng 20 tuổi, người mà cậu mới quen biết, cậu chẳng thể nào biết hay hiểu được suy nghĩ của cô nàng vào lúc này, hay cả trí tưởng tượng của cô, làm sao mà lại có thể lấy cái đó làm mốc chuẩn được cơ chứ? Đúng thế, mình không nên dựa dẫm vào trí tưởng tượng (hay suy nghĩ) chủ quan của người khác để quyết định chuyện của mình được. Yoongi tự đúc kết như thế, rồi phủi đầu cho bay đi mất mấy thứ suy nghĩ linh tinh.
Tuy nhiên, có một thứ mà Yoongi đã bỏ qua, hoặc cố tình bỏ qua. Đó là cậu không hề suy đoán câu chuyện dựa trên trí tưởng tượng của Hwang So Hyun. Mà là của chính cậu. Phải rồi, cái đó mới là thứ khiến Yoongi bực bội nhất. Bởi vì chính cậu, người luôn muốn phủ nhận cảm xúc của mình, lại bị cảm xúc dắt mũi treo lên đèn. Câu nói của Hwang So Hyun chỉ là một mồi lửa nho nhỏ cho những cảm xúc và suy tưởng của cậu bùng lên thôi. Cái cảm xúc rối bời khi cụm từ "người quan trọng" thốt ra khỏi cái miệng ngọc ngà của Hwang So Hyun, và cả những suy nghĩ hỗn loạn về hắn chạy xuyên ngang xuyên dọc qua đầu cậu là minh chứng rõ ràng. Rõ ràng hơn nữa, là Min Yoongi không hề phủ nhận điều đó, cả trong lời đáp lại với So Hyun, hay cả trong tâm trí. Hơn ai hết, trong lòng Yoongi hiểu rõ (nhưng cố chấp không hiểu), rằng Kim Seokjin thật sự quan trọng đối với cậu. Theo một nghĩa nào đó. Cậu chưa dám khẳng định đó rốt cuộc là theo thứ nghĩa nào, là một người bạn quan trọng, hay là một người thân như trong gia đình, hay thậm chí là... người yêu. Bất giác, cậu nhớ đến câu hỏi ngây thơ của cô bé Yiyi hôm nọ:
"Hai người đang hẹn hò hả?"
Tính thêm cô bé thì hiện tại đã có hai người "tưởng tượng" về mối quan hệ của cậu và hắn. Một người thì theo hướng nhẹ nhàng: "người quan trọng", người kia thì ngây thơ thẳng thắn rằng cậu đang "hẹn hò" với hắn. Và cả hai đều khiến cậu phải đau đầu với mớ bòng bong mà họ vô tình tạo ra. Chỉ khác biệt là lần này Yoongi có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Dù vậy, dù có bị khoáy động đến mức nào, Yoongi vẫn đi theo sự cứng đầu của bản thân. Thật lòng mà nói, cách giải quyết như thế thật quá sức vô trách nhiệm và vô tình, với cả chính bản thân cậu và với cả Seokjin, người luôn hướng về cậu.
Mà, tự nhiên nhắc tới hắn lúc này, Yoongi cũng hơi, chỉ là hơi thôi nhá, thắc mắc không biết hắn đang làm gì ở nhà nữa. Từ hôm qua, sau khi Yoongi (bất đắc dĩ) đồng ý với cuộc hẹn hò mai mối này thì hắn cứ kì lạ. Đầu tiên là bỏ lên phòng không nói không rằng, đến tối cũng lầm lầm lì lì, hỏi tới thì một là 'ừ', hai thì 'vậy hả', cứ như người trên mây ấy. Sáng nay thậm chí còn chẳng thèm chào người ta một tiếng, 8 giờ đã chạy tuốt ra ngoài sân giành chỗ với Jungkook, còn ác ôn ăn gần hết mấy trái hồng của cậu nhỏ tội nghiệp. Thật sự nhìn cứ như mấy tên choai choai đầu xóm thích đi ăn hiếp con nít, Yoongi ở trong nhà nhìn ra vừa buồn cười vừa bất lực.
![](https://img.wattpad.com/cover/247898985-288-k330275.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jinga||Hoàn] Ghost
FanfictionYoongi có một chuyến thăm Daegu cùng với một linh hồn. •Yuki• 15112020 - 06062022