Extra 1

4.4K 295 151
                                    

Vì chương này hơi đặc biệt nên Taehyun cũng xưng là "cậu" nha.





_______

[Beomgyu 5 tuổi, Taehyun 4 tuổi]

Trong căn nhà nhỏ giữa thành phố Seoul nhộn nhịp dòng người, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đang mải mê tưới những bông hoa trong vườn. Bỗng từ ngoài cửa, một cậu bé xách cặp đi vào, để gọn giày dép lên kệ, miệng nhỏ bắt đầu la lớn

"Yeonjunie của mẹ về rồi nè!"

Mẹ Choi giật bắn mình, chạy ra đón đứa con trai bé bỏng, không quên nhắc nhở vài điều

"Con lần sau không được hét to như vậy nghe chưa, Yeonjunie."

"Nae."

Mẹ Choi thở dài, có dặn bao nhiêu lần thì thằng nhóc này cũng có nghe lời đâu. Không phải cậu bé không ngoan mà là tính tình ăn sâu trong máu rồi, chữa cũng không dứt.

Nhưng khoan đã, Yeonjun đang học lớp hai chắc chắn sẽ về muộn hơn những trường mầm non. Vậy Yeonjun về rồi, còn Beomgyu đâu.

Mẹ Choi hốt hoảng đi giày vào, chạy ra ngoài đi đón con mình. Khổ nỗi Mẹ Choi hay quên giờ giấc để đón con nhưng được cái trường mầm non và trường tiểu học gần nhà nên đi bộ một tí là tới.

Yeonjun đi về thì không sao. Beomgyu dù nhỏ tuổi nhưng vẫn cũng tự đi về được. Nhưng mẹ Choi bắt cậu ngoan ngoãn ở trong lớp đợi mẹ đến đón cơ mà cậu không nghe.

Đặc biệt cái là cậu nhóc Beomgyu này trên đường về không quên nhặt mấy thứ linh tinh mang về nhà khoe mẹ. Có hôm là một con mèo, có hôm lại là một con cún, hay mấy sỏi đá, cành cây dưới đất, cậu đều cầm về hí hửng đưa mẹ xem. Tất nhiên là mẹ Choi sẽ không để chúng vào trong nhà và tức giận nhắc nhở Beomgyu nữa. Nhưng khổ cái là cậu bé chỉ sợ khi bị quát thôi, hôm sau quên hết mấy lời mẹ dặn, vẫn ngựa quen đường cũ mà mang mấy thứ linh tinh về.

Hôm nay vẫn vậy, khi mẹ Choi vừa bước ra ngoài sân, liền thấy đứa con đáng yêu kia đang hí hửng đứng trước cổng rồi. Beomgyu mở cổng vào nhà chào mẹ.

Mẹ Choi tròn mắt nhìn con trai mình. Hôm nay cậu không mang mấy thứ linh tinh kia về nữa mà dẫn cả một nhóc con đang khóc nức nở.

Trời ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!

Beomgyu chạy nhanh đến bên mẹ mình, kéo theo cả đứa nhóc kia, nhoẻn miệng cười

"Mẹ, mẹ, Gyu hôm nay tìm được một em bé dễ thương này. Nhưng em bé này cứ khóc mãi, chẳng chịu nói với con lời nào."

Beomgyu vừa nói vừa xị mặt nhìn "em bé" bên cạnh. Đứa trẻ đó vẫn khóc, cậu liền quay qua xoa đầu cậu bé, rồi ôm vào lòng, dỗ dành với giọng trẻ con

"Em bé nín đi, anh Gyu thương nè."

Mẹ Choi thở dài ngao ngán trước đứa con trai ngây thơ này của mình.

"Con thấy em ấy ở đâu?"

"Con thấy em ấy đứng ở trước trường ý mẹ. Mà xung quanh nhiều người lớn lắm, con sợ em ấy bị bắt cóc nên dắt em ấy về đây luôn. Tự nhiên trên đường con dẫn em ấy về đây, em ấy bắt đầu khóc. Mẹ thấy có kì lạ không?"

Taegyu | Quản gia [ABO]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ