Chap 27: Cấm

3.2K 277 26
                                    

Kim Trân Ni ở nhà sau lau dọn mọi thứ trong bếp, đối với những chuyện này nàng đã quá quen từ lúc cô hai chưa về nhà. Chỉ là quay lại cực khổ một xíu như hồi lúc thôi ấy mà, Trân Ni vẫn có thể làm được.

"Mợ út, mợ đừng có giành mấy chuyện này với tụi con nữa mà"

"Đúng rồi đó mợ, con Hạnh nói đúng đó. Mợ làm giành làm như vậy quài là Cô hai quở tụi con chết"

"Không có sao đâu, hồi đó mợ cũng làm quài đó thôi. Mất mác gì đâu....à mà mợ hỏi này"

Trân Ni dẹp cái giẻ lau sang một bên, nàng ngồi xuống phảng với con Liên và con Hạnh. Tụi nó tỏ vẻ thắc mắc không biết mợ út đang định hỏi cái gì.

"Dạ mợ?"

"Bộ ông Tri Huyện có quyền hành trong dòng họ Kim lắm hả, đến cả cô hai Trí Tú còn sợ đến run người"

"Rất có quyền hành là đằng khác đó mợ, ông Tri Huyện một tay nắm giữ cả gia can họ Kim. Còn là người của triều đình Huế, vừa có tiếng còn vừa có miếng nữa. Còn chuyện cô hai nhà mình sợ ông Tri Huyện cũng là lẽ thường, không phải cô hai sợ ông ngoại mình vì ông có quyền lực đâu"

Con Liên giải thích cho Trân Ni hiểu, vừa nghe được Trí Tú không phải sợ ông ngoại mình vì ông có quyền quy liền khiến nàng tò mò khó hiểu. Vậy lý do gì lại khiến một người như Kim Trí Tú đầu đội trời chân đạp đất như vậy phải e dè kiêm nhượng trước ông Tri Huyện?

"Nếu không phải vậy thì tại sao cô hai lại sợ?"

"Con chỉ nghe mấy dì làm lâu đời ở nhà này kể lại, hồi lúc cô hai Trí Tú còn nhỏ. Chỉ vì là con gái nên bị chính ông ngoại mình rất khinh thường mà ghẻ lạnh, mà cũng dễ hiểu thôi mợ. Đến chính con gái ruột ông Tri Huyện là bà Hội đồng còn bị ông khó dễ khắc khe này kia mà, bởi vậy á mỗi lần mà cô hai làm gì không vừa ý cũng đều bị ông Tri Huyện đem ra dạy dỗ một cách không hề khoan nhượng xíu nào"

"Mợ nhớ cái cây gậy chống mà ông Tri Huyện hay cầm không?"

Gật đầu đáp lại câu hỏi của con Hạnh, Hạnh nó mím môi khuôn mặt thể hiện rõ sự thương xót qua từng lời kể lại.

"Con nghe nói, lúc nhỏ cô hai Trí Tú đã bị ông ngoại đánh vô chân bằng cái cây đó tới nỗi không nhấc chân ra khỏi giường nổi trong hai tuần trời. Vậy nên từ đó tới giờ cô hai nhà mình không bao giờ dám lại gần hay cãi lại ông Tri Huyện dù chỉ một câu luôn đó mợ"

Ra là vậy, thì ra Trí Tú sợ ông Tri Huyện vì ám ảnh từ những đòn roi từ nhỏ. Tâm hồn con nít rất dễ tổn thương, chỉ cần một nỗi sợ cũng có thể rào buộc cho đến lớn. Ai ai lúc nào cũng đều nghĩ tiểu thư đài cát công tử nhà giàu thì cũng sẽ sung sướng, lụa là. Vậy mà mấy ai biết ai đằng sau những góc khuất họ lại bất hạnh đáng thương hơn chúng ta nghĩ gấp trăm lần, muốn ngồi vào nơi không ai có được thì phải chịu đựng những thứ không ai chịu được.

"Con nghe mà con còn thấy thương cô hai, hồi đó cô hai mà không giỏi giang được đi học bên Tây thì chắc ông Tri Huyện đã đay nghiến gả cô hai cho nhà nào từ lâu rồi"

"Ông bà Hội đồng không đứng về phía Trí Tú sao? Hai người họ thương Trí Tú lắm mà"

"Thương thì thương mà mợ nhưng mà cũng đâu chống đối lại ông Tri Huyện được, quyền hành cao cả biết bao nhiêu. Phận làm con làm cháu sao dám mất đi tôn ti trật tự. Ông hội đồng nhà mình ở rể, tiền tài của cải danh vọng đều là của nhà vợ một tay nâng đỡ lên. Bởi vậy mợ mới thấy ông Hội đồng chưa bao giờ dám cãi vợ một câu là vậy đó"

• Mợ út hay vợ? •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ