SGS dạo gần đây chưa phát hiện ra loại báu vật gì cả, điều đó dẫn đến việc Boukenger có rất nhiều thời gian thảnh thơi. Chưa kể đến việc một năm mới lại sắp gõ cửa, trên đường phố ai ai cũng tất bật chuẩn bị tươm tất để đón chào một năm mới an lành. Ngay cả căn cứ bí mật của SGS cũng được trang trí vô cùng sắc màu và sặc sỡ, tất nhiên người đứng đầu vụ trang trí này không ai khác ngoài Miyami Natsuki.
"Này Natsuki, không biết là đội trưởng và Sakura ngoài vũ trụ có về không nhỉ?"
Masumi chống cằm chán nản, trên cổ còn treo một sợi dây ruy băng trang trí màu đỏ đô. Natsuki đi đi lại lại ngắm nghía căn phòng, thi thoảng còn chỉ tay cho Souta và Eiji sửa lại vài chỗ chưa ưng ý. Thấy anh bạn tri kỉ của mình thẫn thờ ngồi lười biếng, cô liền cầm quyển sổ trên tay đánh một cái độp vào đầu anh.
Một cú đánh vang, không khỏi khiến cho người ta suýt xoa vì đau.
"Aizz...đau đấy Natsuki"
"Do Masumi lười biếng chứ bộ, coi nào coi nào, mau mau dậy phụ mọi người đi"
Natsuki dựng anh dậy để làm cùng mọi người, Souta và Eiji nhìn thấy thế thì chỉ biết cười trừ, rồi tiếp tục chuẩn bị cho kịp năm mới.
Thầy Makino khi nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp ấy, đành lắc đầu cho qua rồi lên trên phòng trên nghiên cứu nốt phát minh mới của mình.
Đúng là người già không theo nổi lũ trẻ con.
------------------------------------------------------------------
*tiểu hành tinh 3B*
"Đã thu hồi báu vật, đội trưởng"
Sakura trong bộ trang phục bảo hộ phi hành gia, thông báo qua bộ đàm cho đội trưởng đang ngồi trên phi thuyền gần đó. Hai người họ rất nhanh đã tìm thấy được báu vật cuối cùng trong năm nay, họ thực sự nhớ Trái Đất, nhớ mấy người đồng đội kề vai sát cánh, nhớ cả không khí mùa xuân đang tưng bừng chào đón một năm mới an lành. Satoru nhìn bảng điều khiển trước mặt, anh ngó lơ đi tín hiệu báu vật đến từ tiểu hành tinh tiếp theo, quyết định dùng phi thuyền quay trở về lại Trái Đất. Sakura thấy vậy thì không khỏi bất ngờ. Bình thường khi có tín hiệu của precious đội trưởng sẽ vô cùng hăng hái tìm kiếm, nhưng có vẻ như hôm nay những món đồ giá trị không có sức hút với đội trưởng nữa, thay vào đó thứ níu chân anh chính là khoảnh khắc chuyển giao năm mới.
"Sakura, em có phiền khi cùng tôi quay trở lại Trái Đất không? Thực sự thì tôi bắt đầu nhớ cái khung cảnh ngắm hoa đào vào mùa xuân lúc cả đội chúng ta đi cắm trại năm ngoái đấy"
Hai người họ đã bắt đầu một mối quan hệ khác, nên có vẻ như là không quá khó hiểu khi cách xưng hô trở nên thân mật như vậy. Sakura từ phòng máy mang vào một ly cà phê còn nóng hổi, khói bốc lên kèm theo đó là mùi cà phê thơm đắng khiến cho Satoru phải ngoái đầu lại nhìn từ buồng lái.
"Satoru–kun đi đâu em theo đó, dù sao thì anh cũng là đội trưởng"
Quả là Sakura, một cô gái điềm tĩnh trong mọi tình huống. Dù sao thì cũng không phải một mình mình đội trưởng nhớ Trái Đất, mà bản thân cô cũng vậy. Cô nhớ mỗi khi dạy Natsuki về cuộc sống ở nơi đường phố đông đúc, nhớ mỗi khi mắng Masumi vì tính cẩu thả của cậu ta, nhớ mỗi khi thức đêm cùng Souta để hoàn thành tài liệu mới, nhớ mỗi khi Eiji bước vào phòng là đưa cho cô một loại rau củ quả gì đấy mà anh ta có được. Thực ra cô còn nhớ cả đội trưởng, mặc dù bây giờ hai người đang ở bên nhau. Chắc là Sakura nhớ về quá khứ khi có một đội trưởng vừa nghiêm túc nhưng không quá khắt khe, một đội trưởng khi tìm kiếm precious rất giỏi nhưng trong chuyện tình cảm thì lại mù tịt (và đó cũng chính là thứ khiến cô vất vả nhất khi theo đuổi anh), một đội trưởng luôn luôn dính vào rắc rối nhưng chỉ cần nhắc đến đồng đội là anh sẽ hết mình vì họ. Sakura nhìn hình bóng trên buồng lái, khẽ treo trên môi mình một nụ cười hài lòng hơn cả. Thời gian đúng là sẽ trả lời mọi câu hỏi, và câu trả lời này cô hoàn toàn chấp nhận và sẽ không bao giờ để nó phải biến mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Super sentai fanfiction
FanfictionChiếc fanfic đầu tay dành riêng cho những otp trong lòng tôi. Xin hãy đón đọc và tiếp nhận bộ truyện một cách tích cực. Lưu ý: Không reup khi chưa có sự cho phép ‼️ xin cảm ơn!