Lưu ý: Bối cảnh trong truyện không giống với kịch bản gốc.
=======================================
Tsukasa nào đâu có tin vào mấy cái tiếng sét ái tình vớ vẩn. Mặc dù đúng là cô cũng thuộc tuýp người phụ nữ truyền thống thật, nhưng mà cô vẫn muốn cẩn thận tìm hiểu, hẹn hò, thử lòng một thời gian rồi mới bắt đầu một mối quan hệ. Chứ để mà nói không phải khoe, nhưng lượng người theo đuổi Tsukasa có mà dài tít tắp từ cổng trụ sở cảnh sát đến hết thành phố có mà còn chưa hết. Nếu thích, cô chỉ cần ngồi chọn đại một người, trải qua cảm giác yêu đương gọi là cho có, rồi có thể tự do tung cánh bất cứ lúc nào.Biết sao được, ai bảo bây giờ cảnh sát nữ hiếm đằng trời, đã vậy còn thông minh, xinh đẹp, chính chắn, người ta không theo đuổi rầm rộ thì mới là lạ đấy.
Trong văn phòng của Tsukasa toàn những "ưu tú" trời ban. Không kể đến tài năng của họ vì không phải bàn cãi, nhưng mỗi người đều mang trong mình "chất riêng" nổi tiếng khắp trụ sở vì tiếng thơm muôn đời của mình. Từ người tiền bối nóng tính cọc cằn Keiichiro, tới đàn em nhỏ hơn mình một khóa tuy được việc nhưng hậu đậu Sakuya, rồi vị cảnh sát tới từ nước Pháp đọng lại trong tâm trí mọi người là cơ thể dẻo dai cùng chất giọng ấm áp Noel. Từng ấy tinh túy gộp lại vào một cái văn phòng, Tsukasa có lẽ chính là người bình thường nhất trong bọn họ, và tất nhiên, cô cũng chính là người mang theo ti tỉ rắc rối từ những chiếc vệ tinh xung quanh bám theo không sót ngày nào.
Thực sự ấy, Tsukasa chẳng muốn yêu đương chút nào đâu, công việc mỗi ngày chất đống khiến cô không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Một điều đáng thất vọng, nhưng Tsukasa cũng không thể trách mình quá khô khan, cô chỉ có thể than rằng tại sao mình lại chọn làm một cảnh sát.
Thế nhưng Tsukasa cũng không có quyền than vãn gì nữa, bởi vì trở thành một nữ cảnh sát luôn là ước mơ đã ấp ủ bấy lâu nay của cô. Dù có chán nản đến mức nào, Tsukasa chưa bao giờ ghét bỏ công việc này.
Dù sao thì nó có nhiều mặt lợi hơn mặt hại, nhất là khi trải nghiệm cảm giác phá xong một vụ án rồi chè chén bê tha với những người anh em, chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, phá án xong, Sakuya lại rủ cả bọn đi nhậu, nhưng lần này là ở quán mà người yêu cậu ta làm thêm. Cả bọn gật gù phụ họa vì dù sao chỗ đó cũng khá gần trụ sở.
Đến gần đêm cả hội mới tụ tập với nhau. Tiết trời lạnh thấu xương cộng với lớp tuyết dày khiến Tsukasa không khỏi rùng mình vùi tay vào lớp áo phao dày cộp. Cô bước vào quán, không khí ấm áp hẳn, nhìn về phía Sakuya đang vẫy tay mời mình, cô định bước thật nhanh.
Nhưng có ai đó đang đứng chắn đường thì phải.
"Ừm xin lỗi, cho tôi đi nhờ với ạ."
Trước mặt Tsukasa là một cậu trai cao hơn hẳn cô cả cái đầu, mái tóc mây xoăn bù xù khoác trên mình chiếc áo len màu đỏ cùng với chiếc tạp dề in tên quán. Ánh mắt cậu ta sững lại khi nhìn thấy cô đang xuýt xoa vì lạnh, tay bê khay bia cũng dần hạ thấp xuống tránh để đụng vào người Tsukasa. Có lẽ là vì không phải một người giỏi che giấu cảm xúc nên bao nhiêu suy nghĩ đều hiện rõ trong ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ cảnh sát đứng trước mặt mình. Và sau lời nhắc nhở đầy e ngại thì cậu cũng đành tránh sang một bên và nói lời xin lỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Super sentai fanfiction
FanfictionChiếc fanfic đầu tay dành riêng cho những otp trong lòng tôi. Xin hãy đón đọc và tiếp nhận bộ truyện một cách tích cực. Lưu ý: Không reup khi chưa có sự cho phép ‼️ xin cảm ơn!