Trường Giang che miệng cười rồi chạy tới giường.
Anh nằm phịch xuống điệu bộ như muốn chờ Lâm Vỹ Dạ ra ngoài là triển khai kế hoạch.
Trong lúc chờ đợi cô, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Hạo.
"Alo?"
"Cố Tổng, bên cảnh sát nói đã tìm được xác của Nhan Điềm."
Gương mặt anh đột nhiên đen lại:
"Chết rồi sao?"
"Vâng. Khám nghiệm tử thi cho thấy vùng đầu của Nhan Điềm bị tổn thương nghiêm trọng vì mất máu quá nhiều cho nên đã…"
"Thôi được rồi, cậu không cần giải thích tường tận cho tôi. Cô ta chết như vậy tuy là không đền được hết tội nhưng cũng đáng."
Cạch!
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, có lẽ cô đã diện xong bộ đồ ngủ đó rồi.
Trường Giang vội vàng tắt máy, anh còn cố tình chải chuốt thật kĩ lại trước khi nhìn thấy cô.
Lâm Vỹ Dạ bước ra, cô vừa giận vừa ngại.
Bộ váy ngủ này mỏng hết sức có thể, ngay cả khi ngắm mình trong gương cô còn nhìn thấy rõ cơ thể của mình sau lớp váy.
Thứ duy nhất che chắn được là phần áo lót và quần lót màu đen đính kèm, tuy nhiên chúng cũng là loại nhỏ nên mới khiến cô ngại ngùng.
"Trường Giang, anh mua bộ đồ này cho em sao?"
Trường Giang nhìn lên nhìn xuống cả người cô một lượt rồi nuốt nước bọt.Gương mặt anh có vẻ khá thích thú.
"Nó rất hợp với em đấy."
"Hợp cái đầu anh ấy. Tại sao lại bắt em mặc thứ váy ngủ này chứ? Với lại…sao anh biết số đo ba vòng của em mà chọn."
"Em hỏi một câu khá thông minh. Anh là chồng em, không biết số đo ba vòng của vợ là rất tội lỗi nhé."
Thật ra cô chỉ mặc nó ra đây để cho Trường Giang một trận rồi lấy quần áo khác vào thay chứ không có ý định mặc nó đi ngủ.Ai mà biết được kẻ biến thái như Trường Giang sẽ làm gì khi trông thấy bộ dạng quyến rũ này của cô trong lúc ngủ chứ?
"Em vào trong thay ra đây."
Nghe cô nói vậy, Trường Giang liền đứng bật dậy, anh chạy thẳng đến chỗ cô giữ chặt lấy cô.
"Bảo bối, em không được thay ra."
Tay của Trường Giang bắt đầu di chuyển trên cơ thể của cô.
Hai má của cô đỏ lên, thì ra ngay từ đầu Cố Hiểu Phàm đã sắp xếp chuyện này.
"Trường Giang, em…"
Bịch!
Trường Giang bế cô ném xuống giường sau đó hạ thấp thân xuống để ghìm chặt lấy cô.
Anh ngắm nhìn cô một lần nữa rồi tự tặc lưỡi khen ngợi:
"Đẹp! Quá đẹp! Không có chỗ chê."
"Đẹp cái gì?"
"Cơ thể này, khuôn mặt này…tất cả cái gì thuộc về em đều đẹp."
![](https://img.wattpad.com/cover/288434239-288-k309449.jpg)