Trì Tiểu Trì bị ánh sáng chiếu vào đánh thức.
Khi mở mắt ra, một vầng trăng sáng trực tiếp lọt vào trong mắt cậu.
Mà độ cao của mặt trăng lại thấp hơn mái hiên.
...Đây là đỉnh chóp của một tòa lầu, đỉnh chóp được chạm trổ hình mái vòm, bốn vách không có tường, chỉ có bốn trụ chống đỡ, bố cục tương tự đình nghỉ mát trong núi.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, đi tới một bên để nhìn, trước mắt lập tức choáng váng, đưa tay đỡ lấy cột trụ để ổn định thân hình.
Nơi này cách xa mặt đất hơn ngàn thước, bốn phía lại như vách núi cheo leo.
Nếu như Trì Tiểu Trì nhớ không lầm thì nơi này tên là Minh Nguyệt Lâu, chính là nơi giam giữ trọng phạm.
Cậu nhìn người mình, quả nhiên Thạch Trung Kiếm đã bị lấy đi.
Trì Tiểu Trì:...Ừm, đã hiểu.
Cậu trở lại trong đình, ngồi xếp bằng một cách quy củ.
Linh lực của Đoạn Thư Tuyệt vẫn chưa đạt đến trình độ có thể cưỡi gió mà đi, bên người lại không có kiếm để sử dụng, nhảy xuống chẳng khác gì rơi tự do, còn nát thành thịt vụn hay là hình chữ S hay dáng chữ B thì cậu cũng chưa biết rõ.
Tiếng gió vi vu thổi qua, Trì Tiểu Trì cảm giác mình chẳng khác nào một con cá đang được hong khô.
Lúc này tay phải của cậu bỗng nhiên cử động.
Đoạn Thư Tuyệt viết: "Không thấy sư phụ đâu cả."
Trì Tiểu Trì nhắm mắt nói: "Ừm, cũng không thấy anh ấy luôn."
Đoạn Thư Tuyệt trầm mặc, trong lòng có chút suy đoán nhưng không biết có nên nói ra hay không.
Trì Tiểu Trì hỏi Đoạn Thư Tuyệt: "Cậu vẫn luôn thức tỉnh?"
Đoạn Thư Tuyệt gật đầu, viết: "Ta nghe được chút nghị luận, bọn họ nói..."
Trì Tiểu Trì vẫn nhắm hai mắt như trước, sắc mặt bình tĩnh: "Nói tôi và hắc xà nội ứng ngoại hợp, lén lút qua lại, mưu hại sư phụ? Nhân chứng là các đệ tử, còn vật chứng là da rắn và vảy rắn ở Ngư Quang Đàm?"
Đoạn Thư Tuyệt không dám che giấu, cũng nói ra chuyện độ đan cho Trì Tiểu Trì biết.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt của Đoạn Thư Tuyệt, nhưng chỉ cần nhìn những hàng chữ liền biết cậu ấy thẹn trong lòng.
Trì Tiểu Trì cũng không ngại đối với việc này, sau khi biết được cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi: "Lúc đó tình huống như vậy, nếu không đưa Gao đan cho Diệp Ký Minh thì cậu và hắn có thể đều sẽ chết. Với lại nếu trong lòng đã có nghi ngờ thì cho dù cậu và Diệp Ký Minh chỉ chạm góc áo cũng đã là đồi phong bại tục, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."
Đoạn Thư Tuyệt viết xuống từng chữ: "Là ta suy nghĩ không chu đáo. Trước khi rời khỏi Ngư Quang Đàm ta nên nghĩ đến việc xóa hết dấu vết mà Diệp huynh để lại."
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: "Không sao, là tôi muốn như vậy."
Đoạn Thư Tuyệt: "?"
Trì Tiểu Trì nói: "Da rắn và vảy rắn là tôi đặc biệt để lại cho Yến Kim Hoa."
Đoạn Thư Tuyệt: "...?"
Trì Tiểu Trì nói: "À, khi tôi làm những chuyện này đều là lúc cậu luyện kiếm mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, nên không nhìn thấy."
Đoạn Thư Tuyệt cũng không phải Quý Tác Sơn, Trì Tiểu Trì không thể luôn cùng Đoạn Thư Tuyệt đàm luận, cho nên có chút khó trao đổi thông tin kịp thời.
Đời trước Đoạn Thư Tuyệt chỉ dùng trí thông minh vào kiếm thuật, lần này hồi sinh, trong lòng hiểu rõ nhiều việc hơn, cố gắng tích lũy kinh nghiệm, không cần Trì Tiểu Trì nói rõ thì Đoạn Thư Tuyệt đã có thể đoán được đại khái kế hoạch của Trì Tiểu Trì.
Đoạn Thư Tuyệt cũng không nói ra mà chỉ nhẹ nhàng viết: "...Trì tiên sinh, đa tạ, để cho huynh phải phiền phức như vậy."
Trì Tiểu Trì muốn nói "Miễn lễ, bình thân", nhưng chợt nhận ra 061 không ở chỗ này, không ai sẽ giúp cậu đáp lại lời bông đùa, liền tự nhiên đổi lại bộ mặt có chút lạnh nhạt khi còn chưa gặp 061: "Đừng khách khí, cậu là nhiệm vụ của tôi."
Đoạn Thư tuyệt hỏi: "Vậy sư phụ biến mất cũng là..."
Trì Tiểu Trì lắc lắc đầu.
Văn Ngọc Kinh đột nhiên biến mất trong trận bảo kiếm quả thật là vượt ngoài dự tính của Trì Tiểu Trì.
Cậu vốn đã đào xong hầm cho Yến Kim Hoa, chuẩn bị xong xuôi món quà là cái xẻng cho hắn tự chôn sống, chỉ chờ Yến Kim Hoa chui vào trong đó.
Quả thật Yến Kim Hoa cũng trúng kế, hí ha hí hửng mà nâng mấy mảnh da rắn và vảy rắn đi hiến cho Xích Vân Tử.
Trì Tiểu Trì đã từng âm thầm suy diễn, một khi Yến Kim Hoa tố cáo cậu trước mặt mọi người thì đó cũng là thời điểm hắn phải chết.
Nếu như kế hoạch thuận lợi, cậu có thể khiến cho tên khốn kiếp kia lưu lại ở thế giới này cả đời.
Mấy ngày qua Yến Kim Hoa nhảy nhót tưng bừng trên cơ bản đều nằm trong lòng bàn tay của cậu.
Nhưng cậu không thể ngờ Yến Kim Hoa lại có bản lĩnh khiến Văn Ngọc Kinh trực tiếp biến mất.
Nhưng mà nếu thay đổi cách nghĩ thì có thể thông suốt.
Nếu như, nếu như cậu đoán không sai...
Văn Ngọc Kinh là mèo, mắt xanh, thuần trắng.
Ông Chủ là báo đen, mắt xanh, thuần đen.
Cả hai đều là dòng họ mèo, khí chất tương tự, thói quen như nhau.
Trì Tiểu Trì nhớ mang máng, ở trong thế giới trước Cốc Tâm Chí từng nói cậu ấy nhìn thấy một người đàn ông ở trong lều của Đinh Thu Vân.
061 cũng thừa nhận người kia chính là mình.
Nếu như anh ấy có thể biến hóa trong mỗi một thế giới, như vậy người mà lúc trước mình gặp phải và cho rằng là Chủ thần sắp xếp...
Cam Úc và Cam Đường luôn ở bên cạnh đồng hành với mình trong thế giới khủng bố. Blue lúc nào cũng có thể tìm được mình ở thế giới cơ giáp, Đông Phi Hồng ở thế giới trượt băng...
Mà Đông Phi Hồng và Cam Đường lại nấu ăn có mùi vị giống hệt Lâu ca.
Cậu nhớ thầy Lục từng nói ở 2 năm trước khi gặp cậu, anh ấy từng bị định dạng lại dữ liệu, trùng hợp là thời điểm mình ngộ nhận Lâu ca hồi sinh, lại bị "lừa dối".
Vô số thông tin trước kia đan dệt vào nhau, không phải cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ và đào quá sâu, e sợ mình hy vọng quá nhiều đến khi quay đầu lại chỉ là dã tràng xe cát.
Tích lũy tất cả manh mối, giống như một cuộn dây rối càng gỡ càng loạn.
Bây giờ cậu dường như đã tìm được đầu sợi dây, chỉ cần kéo một cái thì có thể tháo gỡ toàn bộ.
Trì Tiểu Trì nhịn không được mà suy nghĩ, mình thật sự có may mắn như vậy sao?
Cậu xứng đáng với may mắn như vậy sao?
Đoạn Thư Tuyệt chờ mãi mà không thấy Trì Tiểu Trì đáp lại, liền lặng lẽ điều khiển khí mạch trong cơ thể để sưởi ấm.
Cậu viết trên đất: "Trì tiên sinh, huynh có lạnh không, thân thể vẫn luôn run rẩy."
Trì Tiểu Trì thở ra một hơi: "Tôi không sao. Không có gì...Da rắn và vảy rắn là tôi đã chuẩn bị sẵn."
Đoạn Thư Tuyệt bị hoang mang vì câu nói không đầu không đuôi của cậu: "Trì tiên sinh, ta đã biết, vừa nãy huynh có nói."
Trì Tiểu Trì chống tay lên trán: "...Đợi một chút, để tôi điều chỉnh lại."
Đoạn Thư Tuyệt không tiếp tục lên tiếng, lặng yên chờ đợi.
Đợi sau khi không còn ai quấy rầy, Trì Tiểu Trì mới bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.
Văn Ngọc Kinh tự dưng biến mất có thể nói là làm rối loạn toàn bộ kế hoạch trước kia của cậu.
Văn Ngọc Kinh biến mất rốt cục là do Yến Kim Hoa thao túng hay là vì nguyên nhân không thể xác định nào đó?
...Mà nhìn nhận từ một phương diện khác thì chưa chắc đây không phải là một cơ hội.
Trì Tiểu Trì nói: "Sau khi tôi hôn mê còn xảy ra chuyện gì nữa? Cậu còn biết chuyện gì?"
Đoạn Thư Tuyệt viết: "Chúng đệ tử vẫn đang ở núi Không Tâm tìm kiếm sư phụ, nghe nói Đại sư bá cũng đi. Nếu không tìm ra được e rằng ít ngày nữa sẽ tiến hành công khai xét xử chúng ta."
Trước khi Văn Ngọc Kinh biến mất đã ở cùng Đoạn Thư Tuyệt, việc này tất cả đệ tử đến núi Không Tâm đều có thể làm chứng.
Trước khi Đoạn Thư Tuyệt hôn mê, bị người nhìn thấy đang thân mật cùng một yêu quái, trong tay còn ôm bạch y dính máu của Văn Ngọc Kinh.
Mặc dù tên yêu quái kia đánh cậu một chưởng rồi sau đó bỏ chạy nhưng ngay lúc đó rất nhiều người đều có thể ngửi được mùi hắc xà trên người cậu, đợi Nhậm Thính Phong trở về, Xích Vân Tử chỉ cần lấy ra vảy rắn và da rắn lúc trước Yến Kim Hoa từng giao nộp thì sẽ không khó để phán đoán đối phương chính là hắc xà, tuyệt đối không lầm.
Đã như thế, Đoạn Thư Tuyệt lại không nói được Văn Ngọc Kinh đi đâu, nhất định sẽ phải gánh lấy cái nồi này.
Mà đối với chuyện này thì Diệp Ký Minh cũng chưa chắc sẽ ngồi yên.
Hiện tại tình huống trong núi chưa xác định, xác suất lớn là Diệp Ký Minh sẽ ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, nếu như có kết quả thẩm vấn thì khó bảo đảm hắn sẽ không lên núi cướp ngục.
Đoạn Thư Tuyệt cũng lo lắng: "Trì tiên sinh, chúng ta nghĩ cách trốn đi."
Trì Tiểu Trì: "Cậu không muốn thanh danh nữa à?"
Đoạn Thư Tuyệt: "Ta sợ Diệp huynh sốt ruột chờ đợi sẽ lên núi tìm chúng ta."
Trì Tiểu Trì: "Hắn không phải kẻ ngốc. Trước khi xác định mọi việc, nếu hắn tùy tiện lên núi cướp người chính là không đánh tự khai, hủy đi thanh danh của cậu. Cho dù hắn muốn cướp ngục thì cũng nhất định là sau khi có kết quả mới làm."
Cùng Diệp Ký Minh làm một đôi uyên ương lưu lạc thiên nhai đối với Đoạn Thư Tuyệt cũng không có gì khác nhau, thậm chí là càng tốt.
Kiếp trước cậu chết trong phái Tĩnh Hư cho nên không có bao nhiêu tình cảm với phái Tĩnh Hư, mà là một Giao nhân sinh hoạt chung với con người thì vẫn có chút lúng túng, khó tránh khỏi bị chê trách.
Nhưng việc này đối với Trì Tiểu Trì thì rất khác biệt.
Đoạn Thư Tuyệt có thể không muốn nhưng Trì Tiểu Trì nhất định muốn.
Nếu muốn cho Đoạn Thư Tuyệt nhiều cơ hội để lựa chọn hơn thì nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Sau khi bỏ đi suy nghĩ vượt ngục, Đoạn Thư Tuyệt liền khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy Trì tiên sinh có chủ ý gì hay không?"
Trì Tiểu Trì đơn giản nói: "Chờ."
Đoạn Thư Tuyệt "Chờ đến khi thẩm vấn kết thúc?"
Trì Tiểu Trì: "Không, chờ Văn Ngọc Kinh trở về."
Đoạn Thư Tuyệt: "Nhưng chẳng biết sư phụ đi đâu..."
Trì Tiểu Trì: "Văn Ngọc Kinh sẽ trở về."
Sở dĩ Trì Tiểu Trì bình tĩnh như vậy là vì cậu nhớ tới 061 từng nói với cậu một câu.
"Tôi tin tưởng cậu. Cho dù không có tôi thì cậu vẫn có thể xử lý Yến Kim Hoa đến phục sát đất."
Chuyện này có nghĩa anh ấy có lẽ đã sớm dự đoán được kết quả như thế này.
Nhưng anh ấy dường như đang bỏ mặc, thậm chí thúc đẩy kết quả này xuất hiện, bao gồm cả việc mang theo Yến Kim Hoa đến núi Thời Vũ, nhiều lần sử dụng linh lực trước mặt Yến Kim Hoa, thậm chí trước đó vài ngày còn hành hung Yến Kim Hoa...
Nếu anh ấy tin tưởng mình có thể xử lý tốt tất cả vậy thì mình cũng không nên phụ lòng anh ấy.
Nói là nói như thế, 061 sẽ không thật sự để lại cậu một mình.
Bởi vì anh ấy là người rất biết săn sóc.
Trì Tiểu Trì giữ nguyên y phục mà nằm xuống, trong lòng lại yên tĩnh một cách dị thường.
Đương nhiên cậu sẽ không đặt cược tất cả vào 061.
Cho dù 061 không phải là Văn Ngọc Kinh, cho dù anh ấy không quay về được thì cậu vẫn có cách lợi dụng ván cờ mà mình đã bày sẵn để biện bạch cho chính mình, dù không thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi nhưng vẫn có thể kéo Yến Kim Hoa cùng xuống nước, quẩy đục tất cả.
Chẳng qua trong lòng cậu có một khát vọng bí ẩn.
Cậu đã từng muốn làm hàng xóm cả đời với Lâu ca, Lâu ca đã hứa với cậu.
Cậu cũng từng khờ dại cho rằng Lâu ca thật sự hồi sinh, sẽ gặp lại cậu trong quán ăn đó.
...Nếu quả thật chính là anh thì xin anh lần này đừng thất hứa.Mang vòng sốc điện trên cổ, 061 bị đưa vào trong nhà giam.
Anh thuận theo mà tiến vào trong phòng giam, bình thản mà giao lưu với hai vị điều tra viên: "Công nhân của các vị lợi dụng năng lực tiên tri mà làm trái quy tắc, đánh cắp trị giá vận mệnh của nguyên chủ để sử dụng cho bản thân, hại chết nguyên chủ, đến khi thoát thân trở ra thì chỉ còn là một thế giới nát bét, hoàn toàn trái ngược với mong ước ban đầu của các vị muốn thu lấy trị giá vận mệnh của thế giới để duy trì sự vận hành của hệ thống. Tôi cho rằng một hệ thống có kế hoạch vận hành lâu dài không nên khoan dung cho hành vi độc ác như vậy."
"Được rồi được rồi. Những tài liệu báo cáo của anh đều có luận chứng rất đầy đủ." Điều tra viên nam nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà anh vẫn cần phải ở đây chờ một chút."
"Yêu cầu của các vị là hai hệ thống không được tồn tại trong cùng một chiều không gian." 061 cũng nhẹ nhàng đúng mực, "Mau chóng thu hồi hệ thống của các vị, như vậy tôi có thể quay về."
Giọng điệu của điều tra viên nữ khá hơn ban đầu lúc nhiều: "Chuyện này rất nghiêm trọng, có thể sẽ dẫn đến việc giải ước với ký chủ, chúng tôi cần phải xem xét và điều tra kỹ lưỡng."
061 nho nhã lịch sự nói: "Vậy thì xin tiến hành nhanh một chút có được không? Tôi không muốn lưu lại nơi này quá lâu."
Điều tra viên nam: "Chúng tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức. Bảo đảm công nhân không bị tố sai cũng là một trong những công việc của chúng tôi."
"Trong vòng một ngày."
"Chuyện này e rằng có chút..." Điều tra viên nữ nói, "Căn cứ tố cáo của anh, chúng tôi cần phải điều tra những ghi chép trước đó, nếu như ký chủ 199 mới phạm tội lần đầu thì chúng tôi chỉ có thể tiến hành kỷ luật cảnh cáo. Quá trình này có lẽ phải mất khoảng một ngày. Đợi đến lúc viết xong báo cáo, cấp trên thẩm tra phê duyệt, nhanh thì hai ngày, chậm thì khoảng một tuần."
"Làm phiền rồi." 061 cũng không có ý cưỡng cầu, "Xin hỏi thời gian nơi này và ở thế giới nhiệm vụ tương ứng thế nào?"
Điều tra viên nam suy nghĩ một chút: "Cỡ một phần hai đi."
Nói cách khác, ở đây một ngày là bằng hai ngày ở thế giới nhiệm vụ.
Tim của anh thôi thúc một chút, sau đó uốn cong eo, cung kính nói với hai vị điều tra viên: "Cám ơn, xin mau tiến hành sớm. Đúng rồi, trước khi hai vị rời đi có thể rót cho tôi một ly nước hay không?"
Hai vị điều tra viên liếc mắt nhìn nhau.
...Sao mà tự nhiên như là ở nhà vậy.
Sau khi cung cấp nước, hai vị điều tra viên rời đi, 061 ở trong phòng giam tùy tiện chọn một nơi ngồi xuống.
Từ khi anh bộc lộ ý đồ đến đây, thái độ của hai vị điều tra viên tốt hơn rất nhiều, xích chân đã cởi bỏ, nhưng còng điện tử và vòng cổ sốc điện vẫn còn.
Anh rót nửa ly nước xuống mặt đất để làm một tấm gương soi tạm thời, tinh tế kiểm tra một chút.
Cái vòng này là chuyên môn nhắm vào hệ thống, điện áp không nhỏ, có thể điều khiển từ xa, hơn nữa còn là thiết kế một khối, trừ phi phân giải vi mạch điều khiển, còn nếu cưỡng chế gỡ xuống thì sẽ bị sốc điện rất mạnh, có thể hôn mê tinh thần, nhưng tuyệt đối không chết.
061 dựa vào trên tường, kiểm tra những vật phẩm còn lại trên người mình.
Một tờ note ghi chú đến chỗ 023 để tải phim cho Trì Tiểu Trì, một cái khăn tay, một bùa bình an, ngoài ra không còn gì khác.
Anh thu lại đồ vật, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy phòng giam bên cạnh có một hệ thống.
Người nọ mặc đồ công sở giống các hệ thống ở đây, nhưng lại đeo vòng cổ giống mình, cúi đầu ủ rũ, trong tay cầm một bộ bài tự chế, tự mình ngồi chơi bài câu cá.
061 cách song sắt, khách khí chào hỏi: "Chào anh."
Hệ thống ở phòng giam kế bên ngẩng đầu một cách chán chường.
061 hỏi: "Đánh bài không?"
Đôi mắt của hệ thống đột nhiên sáng lên: "Cậu biết chơi à?"
061: "Cũng tàm tạm."
Hệ thống liền vô cùng phấn chấn, cầm bài ngồi xích lại: "Chia bài chia bài!"
061 cùng hệ thống đánh tiến lên, thua hai trận thắng một trận.
Đối phương quả nhiên là cao thủ, cười hì hì: "Cậu chơi cũng khá lắm. Tôi chơi bài rất giỏi, đồng nghiệp của tôi sợ thua nên không ai chịu chơi cùng tôi."
061 nói: "Anh chơi hay hơn tôi."
Đối phương vui vẻ nhận lời ca ngợi, hỏi: "Chơi kiểu khác đi. Lần này cho cậu chọn."
061 chọn "Tắc kè hoa", thắng hai trận thua một trận.
Có thắng có thua khiến hệ thống càng thêm hứng thú.
Hệ thống cười nói: "Chơi lại chơi lại."
061 nói: "Được thôi."
Sau khi chơi sáu ván, khoảng cách của hai người vô hình trung bị rút ngắn không ít.
Hệ thống vừa xào bài vừa rãnh rỗi trò chuyện với 061: "Tôi nghe thấy cậu và điều tra viên nói chuyện, cậu là hệ thống ngoại lai à?"
061 thành thật đáp: "Đúng thế."
Đối phương tặc lưỡi một cái: "Thật thảm. Có thể cậu sẽ bị giam ở đây rất lâu. Ông chủ Nhị của chúng tôi rất chán ghét hệ thống ngoại lai, trừ phi báo cáo của cậu là văn kiện khẩn cấp, bằng không nhất định sẽ bị dồn ra sau."
061 cam chịu, nhẹ nhàng nói: "Chia bài đi...Tại sao anh lại bị giam ở đây?"
Đối phương không phục cho lắm: "Tụ tập đánh bài, tật xấu không sửa."
061: "Thật sao?"
Đối phương gặp được bạn tốt chơi bài chung, khí chất tự bế lập tức bị quét đi sạch sẽ, quả thật là biết gì nói nấy: "Ở đây của chúng tôi quản hệ thống rất nghiêm. Tôi nghi ngờ là cái tên nhãi 277 kia tố cáo hãm hại tôi."
061 phẫy bài trong tay: "Các anh có thù oán à?"
"Tên đó không ưa tôi." Đối phương tức giận bất bình, "Tôi vừa bị cấm túc là nó liền đoạt hết khách hàng của tôi."
061 "Hả?" một tiếng, đồng cảm: "Vậy thì hơi quá đáng. Trước đây tôi cũng bị người báo cáo."
Đối phương nhất thời xem 061 như tri kỉ: "Thật ư?"
"Ừm, bị ký chủ báo cáo."
Đối phương cười xấu xa: "Là vấn đề tình cảm phải không?"
"Tại sao lại nghĩ như thế?"
"Ái hận tình thù, trong phim chẳng phải đều là những cảnh như thế à?" Đối phương chậm rãi nói, "Lần trước 277 đụng phải một kẻ, sợ đến mức trốn về không gian hệ thống cũng không dám quay lại, nhưng lại sợ đối phương tức giận báo cáo. Tôi chỉ chê cười tên nhãi đó vài câu ở chỗ tiếp nối, vậy mà không ngờ nó lại thù dai như thế, dám báo cáo tôi."
061: "Chỗ tiếp nối? Là chỗ tiếp nối lúc trực ban sao?"
Đối phương vung tay: "Không phải, là chỗ tiếp nối để dẫn đến mỗi thế giới, đi đến bên cạnh ký chủ ấy."
061 thả xuống một lá bài: "Ừm, là chỗ mà ban đầu tôi bị áp giải đến?"
Đối phương nói: "Đúng vậy. Chúng tôi chỉ có một chỗ tiếp nối thôi."
061 thả bài trong tay xuống: "Thắng rồi."
Đối phương nhìn lá bài, oa một tiếng: "Cậu cố ý quấy nhiễu suy nghĩ của tôi, chơi xấu quá."
061 cười nhạt: "Được rồi, vậy không nói nữa."
Đáng tiếc đối phương là người không kiềm chế cái miệng được, an tĩnh chưa được bao lâu thì đã bắt đầu bô lô ba la.
"Ấy da, cậu chơi bài thật không tệ. Cậu mà sớm rời đi thì tôi rất buồn đó."
061 nói: "Vậy phải xem ông chủ của các anh thế nào."
Đối phương nở nụ cười: "Ông chủ của chúng tôi vô cùng lười biếng, anh ta có muốn làm việc hay không đều phải xem tâm tình. Hiện tại tám phần mười là đang du lịch ở bên ngoài."
061: "Vậy sao? Ông chủ của chúng tôi luôn ở trong phòng làm việc."
Đối phương: "Thật là chuyên nghiệp."
"Vậy báo cáo của tôi là ai xử lý?"
"Báo cáo của chúng tôi bên đây đều là hệ thống an ninh – chính là Ông chủ Nhị của chúng tôi trực tiếp thụ lý. Như tình huống của cậu, có lẽ sẽ sinh ra uy hiếp và thương tổn nhất định đối với ký chủ, Ông chủ của chúng tôi đã thông báo, nếu như không phải tình huống đặc biệt thì không cần để ý đến hệ thống ngoại lai."
"Hệ thống an ninh? Chỗ chúng tôi cũng có, nhưng bảo mật quá thấp, lúc trước còn bị người ta xâm nhập tấn công."
"Hệ thống an ninh của Ông chủ Nhị chúng tôi rất trâu bò." Đối phương hớn hở, "Rất biết chơi bài, nhưng quá bận rộn, không có thời gian chơi với tôi. Cậu ấy biết chơi cả mạt chược, bài cào, cái gì cũng biết cả. À đúng rồi, cậu biết chơi mạt chược không?"
061 không hề chớp mắt: "Không biết. Chỉ từng xem người khác chơi mà thôi."
Đối phương phóng khoáng nói: "Không sao, để tôi dạy cho cậu."
061: "Nơi này không có mạt chược mà?"
Đối phương chỉ vào đầu của mình: "Không thành vấn đề, tôi lập phòng, thêm tài khoản của cậu vào rồi hai chúng ta cùng chơi."
061 thoạt nhìn có chút do dự: "Có thể à? Hiện tại tôi không có mạng."
"Ờ ha." Đối phương vỗ ót một cái, "Quên mất quên mất, để tôi cho cậu biết mật mã mạng."
....
Sau khi giảng giải quy tắc, bọn họ đánh năm ván.
Ván đầu 061 đánh có chút trúc trắc, không có gì bất ngờ xảy ra mà thua, ván thứ hai liền đánh trôi chảy hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn bị thua, nhưng cũng thành công khiến đối phương hứng thú.
Bắt đầu ván thứ ba, 061 ngụy trang một tín hiệu, lặng lẽ xâm nhập bên trong hệ thống mạng, nhìn khắp toàn bộ bản đồ không gian nơi đây.
Bạn tù của anh mới nãy có nhắc tới chỗ tiếp nối, nó nằm ở hướng Tây Bắc, tiến vào cần dùng mật mã 24 số, mật mã sẽ bị thay đổi, sau khi nhập vào mật khẩu ở chỗ tiếp nối thì sẽ tự cập nhật mật mã mới và tự động gửi đến tất cả hệ thống.
Mật mã thế giới tuyến thì vừa nãy trong lúc thẩm vấn anh đã thành công lấy được, không cần phải lo lắng.
...Nhưng mật mã ở chỗ tiếp nối thì làm sao lấy được đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 1]Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
HumorTác giả:Kỵ Kình Nam Khứ Nguồn:fynnz.blog Trạng thái:Full Dịch: QT Chuyển ngữ: Fynnz (fynnz.wordpress.com) Thể loại: đam mỹ, hài, ngọt, vả mặt, hệ thống, xuyên nhanh, ngược tra, báo thù, cổ đại, hiện đại, tương lai, mạt thế, tu chân, khoa học viễn tư...