30. Máu mủ

999 92 16
                                    

"Có những sự thật không phải nói ra là có thể chấp nhận được.

Có những khoảnh khắc, không phải nhắc lại là có thể nhớ được.

Có những đoạn tình không phải muốn hàn gắn liền có thể lấy keo dán lại."

----------------------------------------------------------------------------

Kim Namjoon nằm trên ghế sofa, bộ ghế trước đây em từng ngồi đó, khóc nấc lên vì những ngày tháng bị dày vò. Hắn vẫn không thể tin rằng em đã về với bọn họ, cũng chẳng ngờ được việc em cứ liên tục xuất hiện một cách "tình cờ". Ít nhất, hắn nghĩ như thế.

Trước đây, hắn mong muốn dù em có ở phương trời nào đi chăng nữa thì cũng cần có một cuộc sống hạnh phúc, bên cạnh những người em thực sự yêu thương. Giờ đây, em trở về với tâm trí đã quên đi phân nửa quá khứ, lực bất tòng tâm. Rốt cuộc, hắn cũng chẳng thể làm gì để khơi lại đoạn kí ức kia nữa.

"Jungkook, em hỏi tôi phải làm sao?" Hắn ngồi đó, trên tay cầm ba tờ giấy xét nghiệm. Trong mỗi tờ giấy, kết quả đều hiện lên : Có cùng huyết thống. Kim Namjoon đã biết trước điều này, nhưng em? Khi em biết được điều này thì em sẽ cảm thấy như thế nào? Bất ngờ? Bỡ ngỡ? Chối bỏ?

Hắn không dám đến Jeon gia, không dám đối diện với Jeon Jungkook. Đơn giản mà nói, Kim Namjoon là một kẻ hèn nhát, hắn có thể đối diện với vô vàn thử thách trong cái xã hội trọng quyền thế này. Nhưng, hắn lại chẳng có một chút can đảm để đối diện với người từng yêu mình đến chết đi sống lại. Vì sao ư? Tình cảm của Jeon Jungkook lớn đến thế, hắn trước đây đã làm nhiều điều tồi tệ với em đến thế, em chưa thực sự rời bỏ hắn là một ân phước nào đó của ông trời dành cho hắn rồi.

Ông tơ bà nguyệt nối duyên, tơ vương thế nào lại để sáu người đụng trúng em. Đoạn tình duyên này vẫn chưa thể cắt dứt.

Cho người một chút tâm tư, một niềm khổ hạnh hằn trong vết tích.

Cho người một chút lưu tình, để người níu kéo lấy em.

Trong tình yêu phải xuất hiện một vài biến cố. Lúc biến cố vô tình xảy ra, mặt nước trong veo hóa thành sóng dữ, trong lòng cuộn trào cảm xúc không thể gợi tả thì người ta mới biết, kẻ chung gối chung giường với họ quan trọng trong tim họ tới nhường nào.

Kim Namjoon đứng trước cửa biệt thự Jeon gia, ngoảnh đi ngoảnh lại cứ do dự chưa muốn tiến vào. Khi bước qua cánh cổng này, nếu thành công thì em sẽ trở về với bọn họ. Nếu thất bại, có lẽ một lần nữa em sẽ bỏ đi mất... Biệt tăm biệt tích chẳng thể tìm.

"Này cậu trai, trông ăn mặc bảnh bao như thế này. Không phải trộm đấy chứ?" Ông chú già nua làm bảo vệ Jeon gia hơn hai mươi năm ròng, trước có mấy cậu đẹp trai cũng qua lại tại cửa nhà ít nhiều. Nhưng cậu trai này trông khuôn mặt khác hẳn so với những vị kia, ngũ quan sắc sảo, tinh thông khó lường. Có lẽ, là một vị chủ tịch giàu có nào đó.

"Bác cho tôi hỏi, cậu chủ Jeon-Jeon Jungkook có ở nhà không? Nếu có thì nhờ bác chuyển lời hộ tôi, có người muốn gặp cậu ấy. Muốn cho cậu ấy biết sự thực mấy năm không biết." Namjoon nhẹ nhàng nói với bác bảo vệ. Hắn từ tốn, không quá hấp tấp, hối hả.

meine Liebe (allkook)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ