32. Chỉ cần đơn giản là thế

900 74 12
                                    

"Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra... Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều về em.

 Jeon Jungkook, trăng kia đã lên cao tựa như tỏa sáng cả một bầu trời đêm.

Em ở đây, ngay tại chốn này nhưng lại chẳng để tôi tiến đến bên em.

Em ơi, hãy tha thứ và trở về với tôi.... Cầu xin em."

Sau sự cố vào tối hôm ấy, thiện cảm của Jeon Jungkook đối với Kim SeokJin là âm vô cực. Thành thực mà nói, Jeon Jungkook không mong muốn những người mà mình sẽ gọi một tiếng "Chồng" lại là những kẻ vô tâm như vậy. 

Có lẽ, em bị mất trí nhớ là thật. Từng yêu họ là thật. Nhưng, trái tim của em tại sao lại có thể yếu đuối tới nỗi rung động với những kẻ máu lạnh vô tình thế kia chứ? Em không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.

Bọn họ, mỗi ngày đều cố tỏ ra quan tâm, săn sóc cho em. Sự quan tâm của bọn họ quá chân thành. Tới nỗi, Jeon Jungkook có đôi khi sẽ chìm vào một miền không gian khác, bắt đầu tơ tưởng tới những hành động mật ngọt như những viên kẹo sữa mà bọn họ dành cho em. Gì chứ? Trái tim của con người tại sao lại có thể đập nhanh tới vậy?

Còn nữa, cảm xúc của con người là thứ gì khiến em bất giác rung lên một bậc cảm xúc khó tả? Phải chăng những hành động ân cần nhỏ bé đó quá chân thực đi? Chân thực tới nỗi khiến em tỏ lòng ham muốn, khao khát được nhiều hơn thế nữa? Jeon Jungkook ơi là Jeon Jungkook, mới chỉ một tháng sống chung với bọn họ mà đã như vậy. Thực tình, quá điên rồ.

Jungkook sau khi đi đón mấy đứa nhỏ từ trường về, một thân một mình bật bếp để nấu ăn. Bọn họ lúc có em, thi thoảng sẽ đi sớm về khuya. Đương nhiên, việc đó sẽ xảy ra với tần suất rất ít. Thí dụ như hôm nay, bọn họ đều báo có công việc bận nên em mới phải bắt tay vào làm đồ ăn cho con.

Trời đã ngả bóng, mặt trời đã đạp xe xuống chân núi, hoàng hôn hiện lên trong thoáng chốc chiếu thẳng vào những bông hoa cẩm tú cầu vẫn đang vươn mình nở rộ. Khung cảnh tuyệt đẹp đó khiến bọn trẻ ở sau vườn một mực nháo nhào, đứng ngồi không yên. Đôi mắt bọn nhỏ cứ long lanh, bay nhảy xung quanh khu vườn hoa cẩm tú cầu ấy.

Bây giờ Jeon Jungkook mới thấy. Căn nhà này lại có một vườn hoa đang cố gắng khoe sắc. Bất giác, mắt em dần mờ đi, một lớp sương mù bao bọc lấy hốc mắt. Jeon Jungkook xúc động, chẳng hiểu tại sao. Những bông hoa cẩm tú cầu kia lại cố gắng nỗ lực đến thế, để vươn mình, để cho em thấy rằng chúng vẫn tồn tại. Loài hoa mà em yêu quý nhất lại chính là tâm hồn của căn nhà này. 

Thật nực cười làm sao, trong lúc mi mắt còn ướt đẫm, Jeon Jungkook nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười bất giác như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chỉ xuất hiện thoáng qua như khoảng khắc của mặt trời trong lần dạo chơi xuống núi. Khép lại một ngày dài của chốn trần gian, trả cho bầu trời một màu đen vốn có.

"Ba ơi ba ơi. Cái nồi cá kho khét mất rồi. Ba ơi ba ơi." Eunwoo bên cạnh nhịn không được liên tục lay lay tay người lớn hơn. Nồi cá kho mật ong mà thằng bé thích nhất lại bốc lên một mùi khét khó ai chấp nhận được.

Lúc này, Jeon Jungkook mới trở về thực tại. Em đã ngừng khóc nhưng vết tích vẫn còn trên đôi má hồng của em. Thành thực, Jeon Jungkook cũng chẳng ngờ bọn trẻ lại có thể ngoan đến vậy. Là được bọn họ giáo dục rất tốt đi? Bọn trẻ biết em có một luồng cảm xúc khó tả nổi, không quấy rầy, không khóc nháo, để yên cho Jeon Jungkook chôn chân tại chỗ. Tới lúc trời đã chuyển sang màu tối hẳn, nồi cá kho với mật ong cũng khét tới nơi, lúc đó bọn trẻ mới dám kêu em quay trở về thực tại.

meine Liebe (allkook)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ