33. Ánh sáng chiếu rọi

816 64 24
                                    

   " Liệu em có như bọt biển? Xuất hiện một phút lại tan?

     Em ơi đừng rời xa tôi, đừng rời xa khỏi chốn nhân gian này.

    Em ơi, đừng bỏ mặc tôi, để trái tim tôi phải quặn thắt với bóng đêm.

    Cầu xin em, hãy cho tôi một con đường để bước vào chân trời trái tim đang rộng mở." 

 Sự bình yên của buổi tối hôm đó đã khiến con tim em xôn xao hơn một chút. Thành thực mà nói, Jeon Jungkook không mong mỏi gì nhiều ở những ông chồng mang thì quá khứ này. Thời gian sẽ trôi đi, con người cũng sẽ trở thành những hạt cát nhỏ bé, ngay cả tình yêu từng nồng cháy của em sẽ lụi tàn theo khoảng thời gian ấy. Dường như, Jeon Jungkook của trước đây thực sự chẳng mong muốn việc này. Chỉ là, khoảng thời gian đó em đã rơi vào tận cùng của sự bi ai. Em đã quá mệt mỏi để chống chọi với bọn họ. Hoa tươi chẳng còn nước sẽ tự động héo tàn. Trái tim em cũng vì thiếu lời yêu mà tan theo từng mảnh.

  Nhưng.... 

  Sự thực, liệu em có cần tình yêu đến thế? Jeon Jungkook trước đây có tiền, có quyền thậm chí cả địa vị lẫn tri thức, em đều đáp ứng đầy đủ. Nếu sống trong một thế giới có phân hóa cấp bậc, Jeon Jungkook chắc chắn sẽ thuộc dòng dõi cao quý và luôn được người người nhà nhà chào đón.

Nhưng em ở quá khứ đã không nghĩ nhiều như thế, em luôn muốn cố gắng hơn một chút nữa để được xứng đáng đứng cạnh những con người mà mình hằng mong muốn được họ ôm ấp trong lòng. Ngay cả khi đó là những thứ hành động giả dối đi chăng nữa.

Đó là Jeon Jungkook của quá khứ, một Jeon Jungkook hết sức bi lụy với vở kịch em tự vẽ ra. Em trước đây dường như đã ảo tưởng quá nhiều vào khoảng không gian nào đó, để rồi khi đã thoát ra khỏi thời cuộc, em liền quay lại làm một Jeon Jungkook thờ ơ, vô cảm với tất cả mọi thứ. Em đã chịu quá nhiều tổn thương để ngay cả khi được ở bên cạnh người mình từng muốn chết đi sống lại thì bất quá em cũng chẳng có thứ cảm xúc gì đặc biệt? Không hẳn, cũng có thể là nó sẽ tồn đọng trong trái tim em nhưng quá mờ nhạt. Tới nỗi, bản thân em không thể hiểu nổi.

Ba giờ ba mươi phút sáng.

Jeon Jungkook hôm nay nổi hứng thức dậy ngắm trăng. Ánh trăng khi này vẫn còn hiện rõ trên bầu trời tịch mịch kia, những khoảng tối dường như vô tận được che lấp bởi những đám mây vẫn âm thầm nương theo gió để làm việc của chính mình. Liệu bản thân em có thể nương theo cuộc đời rồi tìm thấy những mảnh tình còn dở lỡ? Không đâu nhỉ, sẽ chẳng có ai khơi ngợi cho em những mảng kí ức trắng xóa và gần như mơ hồ đó cả. Em bị mắc kẹt trong khoảng không gian vô tận, giữa cái hiu hắt của cảnh trời. Jungkook lan man vô định.

"Jungkook? Em không ngủ?" Là Min Yoongi, mấy ngày nay hắn không ở nhà. Nhớ em đến phát điên đi được.

"Tôi đang ngắm trăng." Jeon Jungkook vẫn chuyên tâm ngắm nhìn bầu trời kia.

 Trăng cao trăng sáng trăng mờ ảo. 

Tình đẹp tình thương tình thật chăng?

Min Yoongi không nói gì, em ngắm trăng, hắn ngắm em. Người con trai khi ấy, chẳng phải là cậu thiếu niên còn lật đật chạy theo hắn vào mỗi buổi sáng như trước nữa. Người con trai lúc này, lại càng khác biệt hơn khi đôi mắt lấp lánh trời sao đã được thay bằng sự sâu thẳm đầy đau đớn của cuộc đời. Bọn họ đã trao cho em quá nhiều tổn thương để bây giờ, thứ họ nhận lại được chính là một trái tim chẳng còn nguyên vẹn của em.

meine Liebe (allkook)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ