4. hoàng hôn trong cơn mưa

982 129 65
                                    

"Có mấy ai ngắm nhìn được tia sáng trong cơn mưa cơ chứ, nhất là thứ cơn mưa mang lại cho người ta cái cảm giác u uất, đen tối đến nghẹn lòng."

------------------------------

Ngồi trên phòng làm việc, ngoài trời lệ rơi chẳng ngừng, ông trời đang khóc thay cho em, khóc cho số phận hẩm hiu cùng mảnh tình khó gắn kết. Jungkook bất lực đến nỗi lúc tan họp, dù có đau, dù có mệt hay muốn về nhà ngủ một giấc đi chăng nữa, em cũng phải ở lại để hoàn thành hết công việc bọn họ giao. Em khóc... Vì quá áp lực, từ tất cả mọi thứ tỉ như đoạn tình cảm của mình, tỉ như những con số nhảy trên máy tính mà em chẳng thể xử lí nổi.

Mười một giờ ba mươi.

Trong căn phòng lớn của tổng thư kí Jeon chẳng còn một ánh đèn, duy chỉ có ánh sáng xanh từ chiếc máy tính bàn hắt ra. Đối diện với những chồng hồ sơ, với bóng tối bủa vây... Một Jeon Jungkook mạnh mẽ, ngoan cường, thuần khiết theo đuổi một tình yêu với bọn họ như thế mà đã bật khóc. Tiếng khóc thảm thương vang vọng khắp phòng, cẩm tú cầu hồi sáng còn tươi rói giờ đây, khi bị người kia bỏ mặc nó lại rũ xuống, từng cánh hoa nhẹ nhàng buông thả.

Hoa buồn rũ cánh, em buồn lệ rơi.

Cuộc đời này... Mỗi con người đều phải chọn cho mình một lối đi, việc đâm đầu vào thứ tình yêu chẳng bao giờ được hồi đáp kia chính là lựa chọn của Jeon Jungkook. Việc từ bỏ nghệ thuật tiến tới những con chữ xuất hiện trên máy tính luôn nhảy số liên tục kia... cũng chính là lựa chọn của Jeon Jungkook. Em đã vì người mà đánh đổi cả tâm thân, mặc cho lời qua tiếng lại, mặc cho người đời mắng bỏ việc yêu sáu người là sai trái, yêu cả sáu là không thủy chung, son sắt, yêu cả sáu dễ thay lòng đổi dạ. Em chẳng quan tâm đến điều đó, vì tình yêu mà em trao luôn hướng tới cả sáu người....

Jungkook nằm sấp xuống bàn, ngưng trệ mọi hoạt động lặng lẽ ngắm nhìn những cơn mưa ngoài cửa sổ, liệu rằng có hoàng hôn nào chịu xuất hiện trong cơn mưa mang tới cho người ta cái hơi ấm dành cho đất mẹ hay không? Hay... đơn giản, một cơn mưa nhạt nhẽo đến chán chường, chẳng mang theo màu sắc, sự vị tha hay bất cứ thứ gì khác? Ông trời là đang khóc thương hay trút cơn giận lên những con người ở trần thế lúc bấy giờ?

//tích//

Đèn phòng bật lên, Jeon Jungkook vẫn dữ nguyên tư thế, em đang trong tâm trạng tồi tệ, đối diện với bản thân, với áp lực, đối diện với thứ tình cảm vốn dĩ nhạt nhòa ngay từ đầu nên chẳng còn để tâm đến bất kì một người nào khác ngoài bản thân. Em thả hồn vào những giọt nước mưa đọng trên cửa kính, chẳng quan tâm người đứng đối diện là ai.

Hắn bước vào mà không gõ cửa, trong phòng độc nhất một mảng sáng chỗ máy tính bàn, hoàn toàn không thấy bóng dáng của chủ nhân căn phòng này. Tiến tới bật công tắc đèn, đứng đối diện với người chồng nhỏ đang ủy khuất nằm trên bàn, hắn hoàn toàn không nhận ra em bây giờ với Jeon Jungkook của mấy tiếng trước, đầu tóc rũ rượi, đôi mắt thâm đen, khóe mi còn vương vấn vài giọt lệ đã khô khốc từ lâu.

"Không cần làm nữa, về nhà đi." Nhìn thấy cảnh này, trong thâm tâm Kim Taehyung chợt dấy lên tia xót xa.

"Tên điên họ Jong nhà mi, ngày mai Kim Taehyung mà đuổi việc tôi là mi chịu trách nghiệm." Jeon Jungkook vẫn giữ tư thế nằm trên bàn, ngỡ rằng cậu đồng nghiệp họ Jong khuyên nhủ em về nên lên tiếng mắng chửi, gì chứ cái tên đó thì dễ lắm, lần nào em tin nó thì sáng mai sẽ bị đe dọa bởi các sếp ngay.

meine Liebe (allkook)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ