5. em

982 114 45
                                    

  "Nếu yêu em, xin đừng chối bỏ.
   Hỡi mặt trời quá đỗi linh thiêng
   Ở chốn thần tiên tuyệt vời đến thế
  Xin đừng quên em đang ôm nỗi đau này."
————————————-

  "Namjoon...Đừng bỏ em..." Trong một khắc, khi nhân viên cứu hộ vừa mở cánh cửa thang máy bị hỏng ra, Jeon Jungkook mớ ngủ nhìn thấy Kim Namjoon đang chật vật bế mình theo kiểu công chúa, em đã nói mớ.

  Kim Namjoon đối với Jeon Jungkook trước đây là không quá bài xích, sau đó vì em làm phiền hắn quá nhiều nên hắn mới chủ động chặn số điện thoại của em, ấy thế mà không ngờ tác hại của nó lại lớn đến vậy. Kim Namjoon sau khi nghe em kêu tên mình liền khựng lại, không phải trong mơ cũng gặp hắn đó chứ!? Chật vật một hồi lâu, hắn bế em ra khỏi thang máy, một tay cầm túi xách tiêu soái bước ra khỏi sảnh của công ty làm biết bao nhân viên phải thán phục, người lại dị nghị nhưng vốn dĩ, lúc đó, Kim Namjoon đã không quan tâm đến lời của mọi người nói nữa rồi. Jeon Jungkook khi đấy ngủ đến độ không biết trời trăng mây gió như thế nào.

    Ấm.

    Hắn bước ra, gạt đi cái vẻ tiêu soái khi nãy đã bày ra, vứt thẳng cái người trên tay mình xuống phía dưới, Kim Namjoon thật không biết thương hoa tiếc ngọc, người kia vừa thoát khỏi hơi ấm của hắn liền cựa người tìm một chỗ để làm điểm tựa. Jeon Jungkook lúc tỉnh thì độc đoán, nham hiểm, thông minh sáng dạ bao nhiêu, trong lúc ngủ lại rụt rè, nhỏ bé bấy nhiêu. Kim Namjoon nhìn trên kính, cái con người này chỉ cựa quậy một lúc rồi ngoan ngoãn thiếp đi, lạc vào giấc mộng có vòng tay Kim Namjoon của mình.

   "Jeon Jungkook kì thực rất ngốc nghếch, cậu ngốc đến độ dù phía trước có mù mờ, có chông gai đi chăng nữa vẫn bất chấp đâm đầu vào. Hừ, vấp phải tôi, tôi sẽ từ bỏ nó để đi theo lối sống mình mong muốn. Cậu thông minh như thế, nhưng trong tình yêu lại chẳng sáng mắt ra được." Kim Namjoon vừa lái xe, vừa trách móc cậu trai nhỏ phía sau nhưng những điều mà hắn nói với Jeon Jungkook, em đều nghe được từng câu, từng chữ một.

  "Này, đừng ỷ lại là sếp, là người tôi thương thì bắt nạt tôi nhé. Tôi như thế nào thì liên quan gì đến anh? Sáng nay có một cuộc họp vào lúc 8h30 của nhân viên, bây giờ là 8h anh có định làm nữa không vậy? Hay để tôi bảo ba Kim trừ bớt tiền của anh? Anh nói nữa, tôi mách mẹ." Gì chứ, Jeon Jungkook dù không còn liêm sỉ từ lúc bám theo cả sáu người, dù mệt, dù buồn, dù đau nhưng vẫn không muốn những câu nói cay độc đó phát ra từ miệng người mình thương. Đã thế, cậu phản lại cho bõ tức.

  "Chịu tỉnh lại rồi à, tôi bảo cậu mù, không biết đường đi trong chuyện tình yêu, lại còn mù đường nữa thì sao nào? Tôi nói có sai đâu chứ, thực tế nó đã như vậy từ lâu rồi." Kim Namjoon cũng phản bác lại, dù sao với tự tôn của một người đàn ông thì hắn không thể để chồng nhỏ trên giấy tờ hợp pháp làm càn được, đừng trách hắn, hãy trách Jeon Jungkook khởi chiến trước.

  "Anh đừng trách tôi đấy nhé, tôi về nhà tôi mách ba Kim cho anh xem." Jungkook sôi máu, vừa tỉnh dậy được vài phút liền nghe người thương nói như thế, ai mà không tức cơ chứ? Em dù có mù đường thật, sương mù bao phủ xung quanh con đường tình duyên nhưng... Ai bảo cái sương mù, nó dày như thế cơ chứ, đi đến đâu cũng chẳng thấy đường. Đừng trách Jeon Jungkook, hãy trách tình duyên của Jeon Jungkook quá lận đận, gặp hết người này đến người kia nhưng chung quy lại chẳng ai động tâm, em cũng thật thống khổ.

meine Liebe (allkook)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ