C24:

41 11 0
                                    

Cô nương kia bắt đầu đanh mặt.

"Ta xinh đẹp nhất nơi này, ai ai cũng phải ngước nhìn ta, tại sao ngươi lại không thèm nhìn lấy ta?"

Dương Tử bật cười, rồi nhai tiếp xâu hồ lô khác.

"Đẹp nhất à? Ta thấy tỷ tỷ ta đẹp hơn cô nương đây."

Cô nương tay cầm roi đưa trước mặt Dương Tử.

"Ý ngươi ta không đẹp?"

Dương Tử trố mắt nhìn, lắc đầu:

"Đẹp, đẹp, được chưa? Không còn gì nữa thì ta đi đây."

Cô nương kia cố tình bước theo.

"Ta muốn gặp tỷ tỷ ngươi."

Dương Tử cười, dừng bước.

"Tiểu cô nương, ta nói cô nghe, cô đẹp, rất đẹp, nên là không cần so bì vậy đâu."

Cô nương kia vẫn không chịu ngừng, đưa ánh mắt dò hỏi.

"Ngươi đang đi đâu?"

Dương Tử nghiêng đầu nói.

"Về nhà."

Cô nương kia xoay người về sau nói.

"Các ngươi về khách điếm trước đi."

Xong quay lại nói với Dương Tử.

"Ta đi với ngươi."

Dương Tử ngớ người nhìn chằm chằm người đang đi cùng, một lúc liền xoay người, vừa đi vừa nhai hồ lô, cố ý bước đi rất nhanh.

Cô nương kia cũng không chậm trễ, vất vả mà chạy theo sau.

Dương Tử về tới cửa phủ, quay đầu nhìn lại vẫn thấy cô nương kia đằng sau, không khỏi lắc đầu.

"Cô nương, cô theo ta như vậy, cô không sợ mọi người đồn đại không tốt về cô sao? Dù sao ta cũng là nam nhân đó."

Cô nương kia, lạnh lùng đáp.

"Ta không sợ!"

Dương Tử chìa tay ra đưa một xâu kẹo hồ lô cho cô nương kia.

"Cô tên gì? Này cầm lấy."

Cô nương kia cầm lấy xâu hồ lô rồi đáp.

"Ta tên Phú Bích Ly."

Dương Tử gật đầu, và nhai tiếp hồ lô mà nói.

"Cô ăn thử đi."

Phú Bích Ly ngoan ngoãn ăn thử, mặt cũng hiện lên vẻ rất thích thú.

Dương Tử phì cười.

"Ngon không?"

Phú Bích Ly ngại ngùng gật đầu.

Dương Tử đưa hết các xâu còn lại cho Phú Bích Ly.

"Ta cho cô hết đó, xong rồi cô về đi."

Phú Bích Ly không thèm cầm lấy, mặt không vui.

"Ngươi đuổi ta, không lẽ ta không được phép vào nhà của ngươi?"

Dương Tử đanh mặt đáp.

"Đúng vậy, ở nhà còn nương tử ta, cô theo ta vào, nương tử đánh chết ta."

Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ