Ánh huỳnh quang tù mù tỏa ra từ thực vật rọi sáng chốn hang động u ám ẩm thấp.
Dây leo bám quanh vách đá: xanh rì, tím than, đen trui trũi – tựa một bầy rắn bùng nhùng vặn xiết. Chợt, có con bọ đen nhẻm lảo đảo bay vào, nó mọc sáu cái cánh cứng cáp, nhú ba cái vòi. Giây kế tiếp, giữa dây leo quấn bện thoắt xuất hiện một màn bong bóng tím tái to tướng, bong bóng nhanh chóng vỡ toác – nom như đương há mõm, đoạn tức thì khép lại, nuốt chửng con bọ vào dạ dày.
Mớ dây leo bắt đầu chầm chậm lúc nhúc, bộ phận phình trướng nọ xẹp dần dần, cuối cùng khôi phục trạng thái vốn dĩ.
Thanh âm láng máng tiếng cánh vỗ văng vẳng trong hang động, nóc hang động rỉ một giọt chất nhầy bị giãn thành sợi tơ nhỏ trong suốt, nó nện lách tách xuống mặt đất phủ đầy xỉ rêu nhớp nháp, xỉ rêu bắt đầu ngọ nguậy thật khẽ, giọt chất nhầy bóng lưỡng thoắt cái bị hấp thụ chẳng sót tí gì, vệt nước thoáng chốc sạch bong.
Ở góc hẻo lánh nọ... cái góc hẻo lánh được huỳnh quang nấm xanh rọi sáng; giữa khe nham thạch và đất mềm, có thứ gì đó trắng phau tuôn ồ ạt như thể thủy triều phủ lấp cả vùng rộng thoáng bát ngát – là sợi nấm màu trắng. Nó sinh trưởng, lan tràn, vươn hàng trăm triệu tua vòi, rốt cuộc bò lóc nhóc tới chỗ trung tâm, đoạn khép lại, bện vào, kéo dài, xuất hiện một hình thái. Bàn chân đạp lên bãi xỉ rêu rậm nhễu nhão, cỏ xỉ rêu lõm xuống toan nuốt sống nó, chỉ để lộ mỗi mắt cá chân trắng nõn.
An Chiết nhìn mắt cá chân của mình, tứ chi thuộc về loài người, từ khung xương, bắp thịt lẫn mạch máu chèo chống tấm thân này, khớp xương có thể hoạt động, song cũng chẳng mấy linh hoạt bởi xương cốt vốn hạn chế. Chất sừng tạo thành móng tay, mượt mà trong suốt, là kết quả của sự thoái hóa của nanh thú sắc bén.Cậu nhấc chân, thử tiến lên một bước, xỉ rêu lõm xuống do vừa bị giẫm ẩm thấp và đầy co dãn, chúng tiếp tục ngóc đầu sau khi cậu rời đi, nom giống con giun dựng đứng tợn.
Lần này, cậu va trúng thứ khác, đấy là một khúc xương tay người.
Giữa bóng tối, An Chiết ngó sang bộ xương khô ấy.
Nấm cùng dây leo đã cắm rễ sâu tận bộ xương, trên xương hông, xương đùi quấn đầy cây mây xanh sẫm, xương sườn nhú vạt nấm lắt nhắt sặc sỡ – tựa một đóa hoa tươi nở rộ.
Huỳnh quang nấm trườn ra từ hốc mắt trống hoác lẫn hàm răng thưa của bộ xương, tia sáng xanh lục tựa hạt cát lắng nho nhỏ, rất đỗi nhạt nhòa trong hang động lượn lờ hơi sương.
An Chiết quan sát bộ xương, quan sát thật lâu, cuối cùng cậu khom lưng nhặt chiếc ba-lô da thú nằm cạnh bộ xương lên. Đồ vật trong ba lô chưa bị hơi ẩm xâm nhập, là vài bộ quần áo, thức ăn nước uống của loài người, một con chip màu xanh lớn chừng gan bàn tay, trên chip có khắc dãy số: 3261170514.Ba ngày trước, bộ xương này hãy còn là một người sống.
– 3261170514, – Một giọng nói trẻ khản đặc cất từng hồi gián đoạn, huỳnh quang nhập nhoạng nơi hang động rọi chiếu khuôn mặt y – số ID của tôi. Còn đây là thẻ ID, cầm nó tôi mới trở về căn cứ loài người được.
An Chiết hỏi:
– Em có thể giúp anh trở về ư?
Chàng trai mỉm cười, ngón tay phải yếu ớt rủ xuống bên thân, chip lăn khỏi tay y, ẩn náu dưới cỏ xỉ rêu ngổn ngang. Y tựa lưng trước vách núi, ngẩng đầu, tay trái ấn lên lồng ngực mình. Ở nơi ấy có một vết thương sâu hoắm, nhánh xương trắng ớn chọc thủng từ trước ngực ra sau lưng, da dẻ xung quanh nay đã thối rữa, một phần là màu xám ngoét, máu thịt xơ ra phủ quanh bề mặt nhánh xương, một phần khác thì nhuốm sắc xanh sẫm, liên tục ứa dịch đục đen sì nương theo tiết tấu hô hấp.
Y thở dốc dăm bận, thều thào: