An Chiết sực tỉnh khỏi cơn mơ êm đềm.
Trong mơ cậu chẳng có mắt, chẳng có tai, chẳng có tất thảy bộ phận dùng để nhận biết sự vật của loài người, dường như cậu đã quay về những năm tháng xa vời vợi – cái thuở cậu hãy còn cắm rễ dưới lớp đất ẩm mềm. Nhưng rồi đấy cũng nào phải lớp đất, cậu thiết tưởng mình đang ở một chốn không xa Lục Phong, bởi hơi thở của anh gần kề tới nhường này, gần hơn cả khoảng cách với cái chết.
Sau khi mở mắt ra, cậu tần ngần trông lên trần nhà xám ngắt. Bấy lâu nay cậu luôn cố dằn mình đừng nhớ về bao câu chuyện, bao con người ở căn cứ phương Bắc nữa, cậu có thể cảm nhận được kí ức đang dần phai tàn. Thi sĩ, tiến sĩ, Colin... cậu gần như đã quên sạch vẻ ngoài và phong thái ở họ, tất thảy xảy đến ở tòa thành nọ ngày càng phôi pha, thế nhưng bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.
Có vài dạo cậu choàng tỉnh, giây phút cơn mụ mẫm chưa tan, cậu tưởng chàng trai ấy đang nằm cạnh mình. Phiến lá xanh rờn là đà bên ô cửa bị bao phủ bởi băng giá trước lúc kịp héo rũ, chúng đông thành một màu trong veo lóng lánh, ngỡ như đôi mắt của Lục Phong đang dõi theo cậu vậy.
Song thoáng chốc miền rét ngọt lại lần nữa ôm trọn lấy cậu.Ngoài cửa sổ là rặng mây bàng bạc chúc xuống đỉnh non ngàn một cách nặng trĩu, băng tuyết trắng xóa tựa hoa cây thông phủ lấp mặt đất rắn rỏi ở xứ sở ấy. Tiết đông nay đã về.
Mọi người ở viện nghiên cứu Non Cao vẫn tận tình chăm sóc cậu. Mười hôm trước cậu bỗng nhận được một đôi bao tay lông thỏ cùng chiếc khăn quàng cổ đan len, ngày nào cậu cũng quấn chặt những thứ ấm áp nọ rồi mới rời khỏi tòa nhà chính, cậu tới phòng thí nghiệm của Polly ở tòa nhà trắng ấy mà.
Lồng Simpson có lượng tiêu thụ điện rất lớn, nhưng công suất của tua bin gió vốn không cao, hằng ngày nó chỉ chạy chừng hai tiếng là cùng. Suốt quãng thời gian còn lại, Polly sẽ làm khối chuyện khác. Đôi khi lão sẽ dạy cho An Chiết vài kiến thức liên quan đến vật lý và sinh vật, chẳng hạn như vạn vật đều được hình thành từ các phân tử với nguyên tử, nguyên tử có thể chia làm electron, proton và nơ-tron, ngặt nỗi nó vẫn cách điểm cuối cùng quá xa, chưa một ai trông thấy rốt cuộc nền tảng vật chất tạo nên thế giới này tròn méo ra sao cả.
– Người mù chỉ biết vươn tay chạm vào sự vật lúc muốn cảm nhận thế giới này, song hiển nhiên những gì mà họ cảm nhận được chẳng phải toàn bộ sự vật. Vốn hiểu biết của con người về thế giới cũng bé mọn như người mù vậy, đã định sẵn chỉ được thấy khái niệm. Bọn ta có vô vàn giả thuyết, nhưng không tài nào nghiệm chứng nổi liệu nó có chính xác hay chăng – Polly cho hay.Giây phút thốt lên câu ấy, ngọn gió bắc thét gào trên xứ cao nguyên nện thông thốc vào cửa sổ phòng thí nghiệm, gã trai Ấn Độ với nước da nâu nọ đứng dậy đi khép cửa sổ, Polly vươn tay chỉnh khăn quàng cổ của An Chiết lên chút đỉnh.
Khăn quàng cổ che kín cả cổ An Chiết, cậu rúc trong lớp vải ấm mềm hỏi Polly:
– Ông không lạnh hở?
– Già cả rồi, thân thể nó chai lì cháu ạ – Polly nhìn An Chiết bằng cặp mắt lam xám hiền hòa, An Chiết dễ bề nom thấy cái bóng của mình trong mắt lão – quấn thành một cục trăng trắng tròn tròn. Song chưa ngó đặng bao lâu cậu lại gục đầu ho sù sụ, thời tiết lạnh ngần ấy nhưng phổi cậu lại như ngụt cháy hừng hực vậy, nó đớn đau khôn cùng.