Chương 35: Thăm bệnh

121 8 1
                                    

Trở lại phòng của mình, Thiên Linh đang thêu thùa may vá, thấy Lệ Sa về, trước tiên giúp nàng cởi áo choàng cất kỹ, sau đó lại kéo tay của nàng ngồi vào trên giường của mình, “Giường ta so với giường của ngươi ấm áp hơn, ngươi trước tiên ngồi một lúc.”

Lệ Sa bất đắc dĩ nói: “Ta làm sao lại hư nhược như vậy? Ngươi luôn chiếu cố ta như thế, về sau cái gì ta cũng không biết làm.”

Thiên Linh nghe xong cười nói: “Ngươi hiện tại biết làm gì? Ngoại trừ biết chút võ công, ngươi còn có thể làm cái gì?”

Đối mặt với Thiên Linh chê cười, Lệ Sa thầm nghĩ: Thứ ta biết rất nhiều. Ta biết lái xe, biết bắn súng, biết dùng máy tính, biết phá bom, biết điều tra cùng trinh sát,... Có điều những thứ đó ở đây đều không dùng được! Chẳng hạn ngươi thêu túi thơm, chúng ta đều sản xuất hàng loạt, ai còn một kim một chỉ thêu như vậy? Ngươi phối chế hương liệu, chúng ta đều làm thành nước hoa. Hứ, còn chê cười ta? Trở lại hiện đại xem ai cười ai?

Nhớ tới việc trở về, Lệ Sa cảm thấy thật mờ mịt. Từ hiện đại tới nơi này nàng liền rất mờ mịt. Truyện xuyên không cũng không phải nàng chưa từng xem, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là do tai nạn xe cộ hay nhảy lầu gì đó, còn mình nhoáng một cái liền xuyên không. Nàng thì hay rồi, vào một gian phòng, cái gì cũng chưa gặp, liền biến thành như bây giờ. Cái này cũng thật không đúng với quy luật chung của xuyên không!

“Sao vậy, trêu ngươi vài câu liền tức giận?” Thiên Linh tiến đến trước mặt nàng, vừa quơ quơ tay vừa nói.

“Không có, làm sao ta sẽ tức giận? Đúng rồi, có chuyện nói cho ngươi biết, nhưng tốt nhất ngươi không nên ra ngoài nói lung tung.”

“Chuyện gì? Thần thần bí bí như vậy.” Thiên Linh trừng to mắt nhìn, bộ dạng tò mò.

“Ta đã được ngoại trừ cung tịch. Từ nay về sau, ta không còn là nô tài trong Hoàng cung nữa.” Hiện tại ngẫm lại, Lệ Sa vẫn thấy thực hưng phấn.

“A?” Miệng Thiên Linh há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, “Vậy ngươi sẽ rời cung?”

Lệ Sa lắc đầu, “Ta sẽ không xuất cung, tiếp tục lưu lại đây. Chẳng qua là với thân phận thường dân.”

“Thực hâm mộ ngươi.” Thiên Linh từ đáy lòng nói, nghĩ đến cảnh tượng hung hiểm lúc Lệ Sa được nâng trở lại, nàng nói: “Bất quá đây cũng là ngươi nên được.”

"Cái gì nên được với không nên được? Ngươi nhìn những cung nữ đã chết xem, rõ ràng tay trói gà không chặt, nhưng vẫn tận lực liều mạng hộ chủ. Ta làm sao mạnh hơn các nàng?” Lệ Sa thường xuyên nhớ tới những cung nữ kia, rõ ràng năng lực bảo vệ mình cũng không có, nhưng lại liều chết hộ chủ, đối mặt với mũi kiếm của thích khách, lại một bước cũng không lùi. Rốt cuộc là sức mạnh gì có thể làm cho các nàng có dũng khí đối mặt với sự tàn sát như vậy? Trung thành? Lợi ích? Hay là bất đắc dĩ không có lựa chọn nào khác?

“Những tỷ muội kia chết thật đáng tiếc.” Thiên Linh thở dài nói: “Thế nhưng có biện pháp gì? Một khi chủ tử trong cung xảy ra chuyện, ai cũng không thoát được liên quan. Liều chết hộ chủ, Hoàng thượng cũng sẽ thưởng cho chút tiền bạc, coi như chết, cũng có thể đóng góp chút ý cho trong nhà. Nhưng nếu hộ chủ không thành, mạng không bảo trụ được không nói, có khi còn có thể liên lụy tới người nhà. Cái này chính là nỗi khổ của nô tài.”

[BHTT] [COVER] Lichaeng - Mạc đạo vô tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ