Chương 8: Thích khách

247 27 0
                                    

___ "Không phải là trêu ta chứ?!" ___

"Nói vậy các ngươi cũng nên hiểu, Thanh Diệp đã chết, bất luận nàng từng làm gì, ngươi cũng không cần giận chó đánh mèo lên Lệ Sa. Hai tháng nay, nếu không có nàng hầu hạ, chỉ sợ bổn cung cũng không chịu được tới ngày hôm nay." Hoa phi nói xong phất tay, ý bảo Mặc Diệp đứng lên. Lúc này Mặc Diệp mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Lệ Sa. Tuy rằng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng tự hỏi lương tâm, nhưng Lệ Sa cảm thấy hắn đối với mình vẫn rất kinh ngạc. Cái này cũng khó trách, tỷ tỷ ruột của mình tự dưng biến thành một người xa lạ, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Hiện giờ Mặc Diệp là thái giám ở Hoa Âm Các, nơi đó là chỗ ở của Trần Chiêu nghi. Hôm nay bổn cung gọi hắn tới, là muốn cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ngươi. Vạn nhất bổn cung có chuyện gì, tỷ đệ các ngươi cũng sẽ không tự giết lẫn nhau." Những lời này tất nhiên là Hoa phi là nói với Lệ Sa.

Mặc Diệp nghe vậy lại vội vàng quỳ xuống, "Nương nương, người ngàn vạn phải bảo trọng phượng thể! Có gì phân phó nương nương cứ việc để nô tài đi làm, cho dù là nước sôi lửa bỏng nô tài cũng không chối từ."

Hoa phi khoát tay ý bảo Mặc Diệp đứng lên, "Bổn cung biết ngươi trung tâm. Có điều bổn cung mệt rồi, thị phi trong Hậu cung này bổn cung không muốn tiếp tục tham dự nữa. Sau này các ngươi ra sao, cũng chỉ có thể xem vận mệnh của chính mình. Bổn cung sẽ nói với người trong nhà, đối xử với cha mẹ các ngươi thật tốt." Hoa phi nói xong khoát tay ý bảo bọn hắn có thể lui xuống.

Mặc Diệp còn muốn nói tiếp, nhưng thời gian dài làm nô tài, hắn tất nhiên hiểu rõ chủ tử đã không muốn tiếp tục đối thoại nữa, nhất định phải kết thúc. Lệ Sa và Mặc Diệp hai người rời khỏi hậu điện, đi tới sân bên ngoài.

Ánh trăng lờ mờ, hai người yên lặng nhìn nhau, nhất thời vô cùng lúng túng.

Thật lâu, rốt cuộc cũng là Mặc Diệp đánh vỡ im lặng, "Ngươi thật sự... không phải tỷ tỷ của ta?"

Lệ Sa gật đầu, "Ta thật xin lỗi. Tuy rằng trước mắt, ta còn phải dùng thân phận này để sống, nhưng ta thật sự không phải Thanh Diệp."

Mặc Diệp thần sắc ảm đạm, "Trên đời sao lại có chuyện kỳ quái như vậy?"

Lệ Sa không có lời nào để nói, vì ngay cả bản thân nàng còn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

"Sa... Sa cô nương." Mặc Diệp vô cùng không được tự nhiên, "Ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ nương nương không? Nhìn dáng vẻ nương nương như vậy, hẳn là đã chắt đứt ý niệm sống, ta là nô tài, không thể quản việc của chủ nhân, cũng thể xuất hiện ở đây."

Lệ Sa không trả lời, trầm mặc một lúc, hỏi một vấn đề: "Sinh tử của nương nương đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?"

Vẻ khiếp sợ trong mắt Mặc Diệp thật sự vô cùng rõ ràng, dường như bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ rằng nữ tử trước mặt này sẽ hỏi một vấn đề như vậy, "Cô nương chẳng lẽ chưa từng nghe qua 'bì chi bất tồn mao tương yên phụ (1)' sao? Chúng ta là nô tài, đều sống nhờ vào chủ nhân. Một khi chủ nhân xảy ra chuyện, chúng ta sao có thể sống tiếp? Coi như không bị thanh trừ, thì nô tài đã mất đi giá trị sử dụng, còn không bằng một con chó sống bình thường."

[BHTT] [COVER] Lichaeng - Mạc đạo vô tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ