4; dont let you in

9.4K 757 54
                                    

jeonghan phải công nhận một điều, cậu chính xác là một người cực kì cực kì tốt bụng khi đã đành lòng từ bỏ mâm thức ăn vẫn còn đầy ụ và nóng hổi ở ngoài kia để trở thành chân shipper giao hàng của choi seungcheol.

tình hình hiện tại của jeonghan là trên tay đang cầm hai túi thức ăn nóng hổi, từng bước đi băng qua cái hành lang dài thật dài của khách sạn để tiến tới chỗ ở của hiphop team.

chắc chắn là do trời xui khiến, jeonghan tự nhủ, hoặc do lòng nhân từ của mình quá cao nên hôm nay mình mới đối xử dễ chịu như vậy với hắn ta.

chứ bình thường, có mà mơ!

đứng trước cửa phòng 8004, cậu tự dưng thấy hơi chần chừ một chút. tiếng nhạc giao hưởng dập dìu trên hành lang như muốn hoà với dòng suy nghĩ đan xen lẫn lộn trong đầu jeonghan.

giờ nên vào hay không nhỉ?

jeonghan hoàn toàn có thể treo đồ ăn ở ngoài này, bấm chuông và chạy biến về phòng để không cần phải giáp mặt với choi seungcheol.

nhưng tự dưng lại không muốn thế cho lắm.

tại sao thì cũng không rõ nữa.

thú thực thì jeonghan vẫn không hiểu rõ lý do vì sao mình luôn muốn tránh mặt choi seungcheol.

đúng là hiện tại cậu rất không muốn dính tới chuyện yêu đương, nhưng xét đi tính lại thì cũng chẳng cần thiết phải né hắn ta như né tà vậy. hai người hoàn toàn có thể trở thành bạn bè bình thường của nhau được cơ mà?

rồi jeonghan thầm chửi trong đầu.

tại tên này đúng gu mình quá thôi, có con mẹ gì nữa đâu.

*cạch*

"sao không vào trong? đứng ngoài này định làm thơ tặng tôi à?"

choi seungcheol đột ngột mở cửa phòng làm jeonghan giật nảy mình, ngay lập tức dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt.

hay quá, giờ muốn trốn cũng đếch được luôn.

jeonghan đành lật đật lách người tiến vào trong, tay vừa đặt đống đồ ăn của seungcheol lên bàn đã lập tức quay người lại tính rời đi.

ai dè hắn đã theo tới sau lưng cậu từ khi nào, thế là jeonghan được dịp úp cả cái mặt mình vào khuôn ngực vạm vỡ của choi seungcheol luôn.

đã quá...

à không, ý jeonghan là cứng như đá, đau quá.

đầu yoon jeonghan niệm chú, phải giữ liêm sỉ, không được sa ngã.

"hmm? đi đâu?

seungcheol nhướn mày thắc mắc khi nhận ra người trong lòng đang muốn bỏ chạy.

"ở đây ăn chung với tôi luôn đi, làm phiền cậu nãy đang dở bữa với mọi người mà lại phải về đây"

"không đói, tôi buồn ngủ rồi, xin phép"

jeonghan nói vậy thôi rồi tính xách dép muốn chuồn nhanh.

ở đây lâu cậu chỉ sợ tên này tung thêm mấy chiêu câu hồn người ta. tới lúc đấy mà muốn thoát khỏi cái lưới tình với hắn đảm bảo sẽ là một chuyện cực khó nhằn.

cheolhan | rulesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ