Lý lão phu nhân vừa mới dùng hết canh hạt sen, đang chuẩn bị chợp mắt thì chợt nghe thấy Kỳ Diễn An gọi " Bà ơi bà". Thẳng đến khi Kỳ Diễn An vui vẻ đứng trước mặt bà, bà còn tưởng rằng mình không chỉ bị điếc mà mắt cũng mờ rồi.
"Bà ơi, con đến thăm bà, sao bà lại không vui chứ? Là con quấy rầy người đánh bài à? "
Lý lão phu nhân gọi hắn lại đây, vuốt ve cánh tay Kỳ Diễn An, nhìn thoáng qua thím Lưu bên cạnh: "Thật sự là Tiểu An à?"
Thím lưu ở một bên cười nói: "Lão phu nhân, thật sự là An tiểu thiếu gia."
Kỳ Diễn An dở khóc dở cười: "Bà ơi, với cái ánh mắt này của người, đánh bài không thua người ta à? "
Lý lão phu nhân lập tức phấn chấn tinh thần, sự mệt mỏi sắp ngủ gật lập tức quét sạch: "Nói bậy! Lần nào ta cũng thắng hết, không tin con ra ngoài mà hỏi.! "
Cái này thì hiển nhiên không thể nghi ngờ. Kỳ Diễn An đáp lời Lý lão phu nhân: "Con không cần hỏi. Con nhất định biết bà con ở trên bàn bài đại sát tứ phương, con đánh cờ tốt không phải là do giống người sao. "
Lý lão phu nhân hài lòng nheo mắt lại: "Khi nào con mới mang vợ con tới cho ta nhìn đây? Lần trước lúc mẫu thân con đến, nói có một cô nương lớn lên cùng con cũng không tệ lắm..."
Kỳ Diễn An nhướng mày cười: "Chẳng phải ở đây rồi ạ"
Lý lão phu nhân lãng tai, không nghe rõ cũng không có thời gian để suy nghĩ, ngay khi Kỳ Diễn An dời người sang một bên, bà lão híp mắt liền nhìn thấy Kỳ Sóc phía sau Kỳ Diễn An, lập tức vui vẻ giống như một đứa bé: "Ai nha, đây không phải là Tiểu Sóc sao? "
Kỳ Sóc tiến lên, dịu dàng nói: "Lão phu nhân, người còn muốn ăn thêm một chén canh hạt sen nữa không ? Con bưng cho người. "
Lý lão phu nhân cười rạng rỡ: "Không ăn canh hạt sen nữa, muốn ăn bánh con làm."
Lý lão phu nhân còn chưa kịp lôi kéo hai người bọn họ hỏi han ân cần, Kỳ Diễn An đã kéo tay Kỳ Sóc vội vàng muốn ra ngoài: "Bà ơi, chờ buổi tối bọn con trở về, Tiểu Sóc sẽ làm bánh cho bà. Con để đồ mẫu thân con cho người ở đây, lát nữa quay lại. "
Lý lão phu nhân: "Không nghỉ một lát hẵng ra ngoài ư? Hai đứa đi đâu? Tiểu An lại đi câu cá à? "
Kỳ Diễn An quay đầu lại cười: "Lên núi ạ!"
"Thiếu gia, chúng ta lên núi làm gì?"
Kỳ Sóc theo sát phía sau Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An chưa từng nói với y lí do chuyến đi lần này, y cảm thấy khó hiểu lắm nên hỏi ra.
Kỳ Diễn An nhìn Kỳ Sóc cười, cũng không trả lời câu hỏi của y mà tự kể một câu chuyện: "Trước kia có một thương nhân, chu du khắp nơi rồi đi ngang qua một trấn nhỏ. Trong trấn không có bao nhiêu dân cư, người nơi đó phần lớn đều tự cung tự cấp, hiển nhiên không thích hợp làm ăn, nhưng lại là một nơi non xanh nước biếc, thế là thương nhân ở lại nơi này thêm vài ngày. "
Kỳ Sóc càng không hiểu trong đó có liên quan gì đến việc bọn họ vội vàng chạy tới Vân Khê, nhưng mà vẫn chăm chú lắng nghe.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn Đam Mỹ] Tây Giang Dưới Ánh Trăng
Storie d'amoreTác giả: LittleSweetie Cổ đại, ngọt sủng, niên thượng, tình đầu ý hợp, thanh mai trúc mã. Tiểu thiếu gia tuấn mỹ bất kham công (Kỳ Diễn An) X dịu dàng ngây thơ trung khuyển thụ (Kỳ Sóc) Tiểu thiếu gia tiệm vải nhỏ tuổi ra ngoài đi dạo gặp một tên ăn...