Chương 14. Chột dạ

1.3K 125 9
                                    

Gần ba tiếng ngồi trên máy bay, tuy thời gian không dài nhưng đủ khiến cho Tiêu Chiến phải chịu một phen khổ sở vì cái eo nhức mỏi của mình. Thường ngày ngồi lì trong văn phòng suốt mười tiếng cũng không có vấn đề, bây giờ chỉ mới ba tiếng đã muốn không chịu nổi.

Chết tiệt, ranh con con mau xem, hại ba sắp trở thành ông lão bảy tám mươi tuổi xương cốt rệu rã hết rồi này!

Máy bay vừa đáp, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thể đứng dậy duỗi thẳng cái lưng già của mình. Ôi, sống lại rồi...

"Anh có muốn ăn gì trước không?" Vương Nhất Bác một tay đẩy vali, tay còn lại đặt hờ trên eo của anh, cực kì tinh tế vừa đi vừa nhẹ nhàng xoa bóp.

"Không muốn, hiện tại chỉ muốn tìm chỗ êm ấm một chút để đặt lưng mà thôi." Tiêu Chiến lắc đầu, mái tóc bồng bềnh cũng nghiêng ngả theo.

Vừa nói xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của chị họ "Em bé Tiêu, ở đây!"

"..."

Vương Nhất Bác mím môi nhịn cười, gì chứ? Em bé Tiêu? Em bé ba mươi tuổi sắp trở thành ba của một đứa nhỏ rồi a.

Mọi người xung quanh đều che miệng xì xào, chủ yếu vẫn là tán dương loại danh xưng này cũng quá mức khả ái đi, huống hồ người kia trông vừa trẻ vừa đẹp trai, gọi gì cũng đều hợp lý!

Đẹp trai là chân ái.

Tiêu Chiến ngượng ngùng, lặng lẽ đưa tay che mặt rồi lôi Vương Nhất Bác đi nhanh đến chỗ chị họ, nhỏ giọng trách móc "Mộng nhi, chị bé bé cái mồm lại được không? Mất mặt chết đi được."

"Xì, mấy năm không gặp, lại còn xấu hổ che mặt." Kiều Mộng Nghi cười tươi như hoa, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay anh gỡ xuống "Chị xem xem, vẫn đẹp trai như ngày nào, bảo dưỡng rất tốt!"

Nói xong liền quay sang cười với Vương Nhất Bác"Chào cậu, tôi là Mộng Nghi, chị họ của em bé Tiêu, cậu có thể gọi tôi Mộng nhi như em ấy."

"Chào chị, em là Vương Nhất Bác." cậu khẽ gật đầu biểu thị ý chào, khoé môi khẽ nhếch lên cao "Vừa rồi còn tưởng chị nhờ em gái ra đón, không ngờ lại chính là chị, trông như thiếu nữ mới lớn ấy."

"Thằng bé này thật dẻo miệng, nhưng tôi thích." Kiều Mộng Nghi mỉm cười hài lòng, lại nói tiếp "Tiểu Vương đây cũng rất soái, so với em bé Tiêu nhà tôi thật sự là một cặp tiên đồng a."

"Chị Mộng quá khen rồi." dù sao cô ấy cũng lớn hơn cậu tận sáu tuổi, gọi Mộng nhi có khi lại quá thất lễ đi.

"Đi nào, lên xe lại nói tiếp. Trời lạnh không nên đứng ở đây trò chuyện." Kiều Mộng Nghi vừa nói vừa khoác lấy tay hai người, được đi giữa hai người đẹp trai thì còn gì bằng.

Nhà của Kiều Mộng Nghi cách sân bay chỉ hơn nửa giờ đồng hồ, ba người bọn họ chỉ trò chuyện được 'chút ít' thì xe đã đến nơi.

"Nào, cẩn thận một chút, mỏi eo lắm rồi đúng không, mau vào nhà, chị đã chuẩn bị cho em một chỗ ngủ cực kì lý tưởng, đảm bảo thoải mái."

Nghe đến đây Tiêu Chiến liền sáng mắt, giống như biến thành một đứa trẻ được mẹ cưng chiều mà vui vẻ hí hửng ôm lấy cô "Mộng nhi là tốt nhất trên đời."

[BJYX] Tâm Cơ Nhỏ Bé (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ