Chương 4. Cậu tạm thời vẫn là của tôi

1.7K 177 24
                                    

Tay nghề của mẹ Vương cứ phải gọi là siêu cấp chuyên nghiệp, chỉ cần một tiếng đồng hồ đã có thể bày ra một bàn thức ăn đầy ắp ngon miệng, hiện tại lại đích thân lên lầu gọi hai kẻ đầu xỏ xuống ăn tối.

Bà cảm giác như bản thân mắc nợ hai người bọn họ vậy, nhất là thằng ranh con họ Vương nhà mình.

Cửa phòng khép hờ, mẹ Vương chỉ cần nhìn qua khe cửa là có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của hai đứa nhỏ và mơ màng nghe được vài câu đối thoại.

"Tiêu Chiến này, nếu đã như vậy, thôi thì tôi và anh cùng quay về nói rõ với ba mẹ anh, nói ra sớm một chút cũng bớt đi vài phần bất an kia mà."

"Tôi vừa nói rồi đấy, mẹ tôi cũng giống như mẹ cậu, thậm chí còn đáng sợ hơn."

"Tôi lại không tin trên thế gian này còn ai có thể doạ người hơn cả mẹ tôi."

Mẹ Vương "..."

"Mẹ tôi là võ sư..." Tiêu Chiến bình thản nói.

Vương Nhất Bác "....!!!!!"

Làm sao mà một nhà thiết kế nho nhã lịch thiệp như ba anh lại gặp được một nàng võ sư chỉ cần đấm một cái liền bay mất hai hàng tiền đạo thế kia? Đúng là... Nhân duyên thật khó nói trước.

"Mẹ anh từng đánh anh chưa?"

"Chưa từng." Tiêu Chiến chậm rãi lắc đầu, lát sau lại bổ sung thêm "Bởi vì chỉ cần mẹ nhìn tôi một cái, tôi đã chạy ngay về phòng rồi."

"Ba tôi cũng chưa từng phản bác mẹ tôi bất kì điều gì."

"..." Vương Nhất Bác cảm thấy tương lai của mình nhất định tối tăm vô cùng.

"Thế nào? Còn dám gặp mẹ tôi không?" anh buồn cười nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt người nào đó, để xem cậu hùng hổ được bao lâu.

"Gặp!" Vương Nhất Bác vậy mà lại kiên định gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào người trước mặt.

Tiêu Chiến còn chưa kịp ngưỡng mộ sự anh dũng hy sinh này đã thấy cậu thở dài vùi đầu vào trong chăn, lăn qua lăn lại nói nhỏ "Nhưng anh phải đặt phòng VIP ở bệnh viện sẵn đi đấy, tôi chịu đau không giỏi đâu, mẹ anh mà xuống tay nặng quá anh nhớ phải nhặt xác tôi về giúp mẹ tôi."

Mẹ Vương ở bên ngoài chợt rơi vào trầm tư, khoé môi giật giật không biết nên lựa chọn cảm xúc như thế nào cho phù hợp với hoàn cảnh này.

Gan chỉ bằng con giun đất lại nhất quyết đòi đi gặp phụ huynh người ta, mà cho dù có sợ cũng đừng nên thành thật như vậy chứ? Bây giờ nên khen thằng oắt con này có chí khí nam nhân ăn ngay nói thẳng hay phải chê nó đầu gỗ không biết lựa lời đây nhỉ?

Vốn dĩ Tiêu Chiến đang rất căng thẳng, phiền muộn trong lòng chất chồng lên nhau khiến anh sắp ngạt thở đến nơi rồi, ấy vậy mà nhìn Vương Nhất Bác kia dở dở ương ương trước mặt mình lại vui vẻ lạ thường. Vừa chững chạc trách nhiệm như một người đàn ông nhất định không để anh phải một mình đối mặt với ba mẹ, lại run rẩy lăn lóc trong chăn như một đứa trẻ làm chuyện sai trái lo sợ bị người lớn phát hiện sẽ phạt thật nặng.

[BJYX] Tâm Cơ Nhỏ Bé (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ