Chương 17: Tìm tòi - Thuận theo ánh sáng

464 34 5
                                    

Lúc đi phát tờ rơi, Xương Hiểu Đồng cau mày nhìn tôi, có lẽ thật sự không nghĩ ra vì sao tôi lại vui vẻ như vậy.

Tôi thực sự rất vui, ngay cả tôi nghe cô nàng âm dương quái khí cũng không tức giận.

Rốt cuộc thì, tôi có một người bạn trai rồi.

Tôi mím môi cười, mặc Xương Hiểu Đồng đang cố gắng hỏi thăm. Cô ngại mặt mũi, chỉ có thể nghẹn mặc dù tò mò dữ lắm. Chắc cô ấy không hiểu tại sao tôi, một người khốn khổ hơn cô ấy lại có thể sống một cuộc đời sung sướng hơn cô ấy được, vì thế đành phải dùng ánh mắt tỏ vẻ bất mãn.

Sau khi gửi hết công việc của ngày hôm nay, tôi vụng về cởi bỏ bộ đồ con rối, đi về phía quán bar, điều bất ngờ là Lý Cầu đã ở đây, cậu bé ngồi bên cạnh hắn có khuôn mặt tương tự tôi, trước đó tôi nghe thấy hắn gọi cậu ta là Khâu Quan Hạc.

Thật là một cái tên đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác lại đi theo Lý Cầu.

Thằng bé vừa nhìn thấy tôi thì lườm tôi vài lần rồi quay đầu đút rượu cho Lý Cầu. Ác ý đầy ắp này làm cho tôi thực sự bất lực.

Lý Cầu không nói gì, ôm eo cậu bé, đút rượu thì uống luôn, nhìn qua rất chiều chuộng cậu ta.

Tôi cũng không nhìn nhiều, đi ra phía sau thay đồng phục.

Tâm trạng đẹp, mọi thứ đều tốt.

Lý Cầu không đến tìm thì càng vừa mắt.

Điều kiện tiên quyết là không đến tìm, nhưng tôi vẫn đánh giá thấp trình độ ác liệt của hắn.

"Bartender!" Một nam thanh niên hét lên, "Là mày đấy! ”

Rơi vào đường cùng, tôi cầm khay đi qua, hơi khom người nói: “Quý khách, có cần gì không ạ?”

Lý Cầu nhìn tôi đùa giỡn.

Một tên đàn em của hắn hẳn là vì muốn dỗ đại ca vui vẻ, móc ví ra, lấy ra một xấp tiền màu hồng đặt trước mặt tôi, "Tối nay bọn tao thuê mày, ngồi xuống uống rượu tụi tao đi! ”

Tôi nheo mắt lại, xin lỗi nói: “Xin lỗi, quán bar không có quy định này, anh nên thu lại tiền đi."

"Quy định? Quy định gì! " Tên đàn em cười lạnh một tiếng, "Tiền chính là quy tắc, mày không muốn nhận cũng phải nhận! ”

Xung quanh ồn ào, Lý Cầu cầm lấy tay cậu bé, uống cạn ly rượu rồi mỉm cười nhìn tôi không nói gì.

Tôi không thể duy trì được nụ cười trên mặt nữa, "Xin lỗi quý khách..."

"Gọi quản lý của mày tới đấy! Không chấp nhận đúng không, không chấp nhận thì cút đi! " Nam thanh niên phẫn nộ la hét, "Giả vờ cái gì, Bộ mặt như vậy làm việc ở đây không phải chỉ vì tiền sao?"

Tôi lặng lẽ nắm chặt tay, nụ cười trên khóe miệng cũng vụt tắt.

"Ai ai! Tới đây, "Quản lý thấy tình huống không ổn, chạy tới, " Quý khách, ngài cần gì? ”

Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

"Tôi nói này quản lý, đêm nay chúng tôi bao người này, tiền này đều là của anh." Tên đàn em cười lạnh nói, "Anh cũng đừng lo, chúng tôi cũng chỉ muốn mời anh trai đẹp này cùng uống rượu mà thôi, không có ý định làm gì. ”

[Hoàn Đam Mỹ] Gặp Mưa Đúng LúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ