Chương 23: Chuẩn bị - Quá khích.

425 33 0
                                    


Sau đó, tôi muộn màng nhớ lại những gì mình đã nói.

Sầm Tố à Sầm Tố, mày làm hỏng con nhà người ta rồi kìa! Sao có thể mở miệng nói ra những lời như vậy, ngày sinh nhật Giang Tự cũng chỉ vừa trưởng thành mà thôi, mày đã 24 tuổi rồi!

Giang Tự đã dậy rồi, còn tôi thì quấn chăn vào trong sự xấu hổ sâu sắc. Chỉ chốc lát sau em tới kéo chăn tôi, rồi dừng lại.

"Sao anh lại đỏ mặt?" Giang Tự nghi hoặc nhìn xung quanh," Nóng quá à? "Tôi yên lặng đưa tay kéo chăn trở về.

Giang Tự nhìn tôi, cười nói: "Anh đang ngượng kìa ”

Bị nói ra suy nghĩ trong đầu, tôi càng không muốn đứng dậy, Giang Tự thò tay chạm vào tay tôi, đặt lên tay tôi một vật gì đó.

Tôi mở tay ra, đó là một phong bao lì xì.

"Là tiền mừng tuổi của A Tố nhà chúng ta." Chợt nghe cái tên quen thuộc này, tôi sững người một lúc, mặt càng đỏ hơn, may mắn đã đủ đỏ nên nhìn không ra.

"Anh đã 24 rồi." Tôi dở khóc dở cười nhìn phong bao lì xì. Giang Tự nhân cơ hội kéo chăn ra, "Năm nào cũng phải phát ”

"A Tố, " Giang Tự cười nhìn tôi, "Em có thể gọi anh như vậy không? ”

Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của em, sau đó hơi xấu hổ cúi đầu nói: "Ừ."

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Giang Tự ôm lấy tôi, cảm giác mát lạnh khi tiếp xúc với không khí dần dần biến mất.

"Chúng ta sẽ có rất nhiều năm mới."

Sau tết nguyên đán tôi lại tiếp tục công việc hàng ngày, sinh nhật Giang Tự là cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng.

Sau khi tiễn biệt Giang Tự, tôi càng hồi hộp không biết cuối tuần này sẽ xảy ra chuyện gì.  Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm, tôi hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào.

Kiến thức của tôi vẫn dừng lại ở việc an ủi lẫn nhau với Giang Tự và những chiếc đĩa CD vô tình nhìn thấy trước đó.

Tôi lơ đãng bước vào quán bar, không ngờ nhìn thấy Khâu Quan Hạc đã lâu không gặp. Giống như lần trước, cậu ta một mình ở quầy bar uống rượu, trông có vẻ ủ rũ không vui.

Tôi thực sự tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ta và Lý Cầu sau đó, sau khi bận rộn một hồi, bèn thừa dịp rảnh rỗi tiến lên.

"Cậu và Lý Cầu thế nào rồi?"

Khâu Quan Hạc hoảng sợ, thẳng lưng, thấy là tôi thì lại thư giãn.

“Anh ấy không để tôi chịu trách nhiệm với anh ấy.” Khâu Quan Hạc uống hết ly rượu, lại rót thêm một ly, bên cạnh đã có hai chai trống rỗng.

Tôi nhíu mày nói, " Cậu vẫn còn trẻ, uống ít thôi." "Khâu Quan Hạc ừ một tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.

"Tôi sắp đi rồi." Khâu Quan Hạc đột nhiên nói.

[Hoàn Đam Mỹ] Gặp Mưa Đúng LúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ