Chương 3

549 52 1
                                    

Tan học , cậu lủi thủi về nhà một mình. Nỗi buồn và những suy nghĩ vẫn chưa thoát khỏi trong tâm trí cậu. Bước đến cửa nhà , cậu đã ngửi thấy mùi thịt nướng , nó như kích thích thính giác cậu . Như một đứa trẻ 3 tuổi , quên sạch luôn suy nghĩ bứt rứt trong lòng , chạy một mạch vào phòng ăn , cậu mừng rỡ reo lên :

- A , thịt nướng , woa ngon quá !! Hú hú

Quản gia đang chuẩn bị bữa tối , bày biện thức ăn ra bàn , thấy Nhất Bác hào hứng , ông vui vẻ đưa cho cậu đôi đũa :

- Cậu chủ , cậu ăn thử đi , tôi đoán chắc sẽ hợp khẩu vị với cậu .

Cậu nhanh nhảu lấy luôn đôi đũa gắp miếng thịt nhai nhồm nhoàm trong miệng mà không để ý sự hiện diện của Tiêu Chiến ngay trước mặt mình. Anh đang ngồi trước mặt cậu ăn tối vậy mà chạy từ ngoài vào trong cậu mải để ý đến đồ ăn quên mất lễ nghi trong nhà là phải chào :

- Đúng là không tìm được ai đáng xấu hổ như em.

Cậu ăn xong miếng thịt mới ngạc nhiên , anh ngồi đây từ lúc nào vậy nhỉ ? Cậu ngẩn ngơ :

- Dạ ?

- Anh nghe mẹ nói rồi ! Mẹ bảo em đừng làm dính mực lên mặt anh

- Em...em...

Anh kéo ghế đứng dậy , ra lệnh cho quản gia :

- Đem đồ ăn lên phòng cho tôi , nhìn em là tôi đã không nuốt nổi miếng cơm rồi.

- Em xin lỗi _Cậu cúi mặt bối rối

Thấy anh quay đi lên thẳng phòng , mặt cậu thoáng buồn , đôi mắt có chút ươn ướt :

- Anh đừng ghét em mà , anh ơi

Câu nói đó tuy nhỏ nhưng vẫn lọt được vào tai anh , anh quay người đi , khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị , ném cho cậu câu nói lanh lùng :

- Mùi rác ở đâu mà hôi vậy

Anh ghét cậu thật rồi , ghét nhiều là đằng khác . Cậu sẽ chẳng bao giờ có được sự yêu thương của anh , tại sao 9 năm nay anh lại thay đổi cách cư xử với cậu , anh trở nên ghét cậu , tại sao chứ ? Hồi cậu 6 tuổi , anh vẫn thương yêu , lo lắng cho cậu mà , sao anh lại thay đổi như vậy ? Là con nuôi cũng là một cái tội ư ?

Bữa cơm hôm nay cậu lại thấy tẻ nhạt , miệng đắng chát chả ăn nổi miếng thịt nào nữa . Cậu lặng lẽ đứng dậy đi lên phòng :

- Thưa cậu chủ , hôm nay bà chủ không về , cậu có cần tôi mang cơm lên phòng cậu không ? _Quản gia thương dáng vẻ buồn bã của cậu

- Hôm nay cháu không muốn ăn , bác cứ ăn đi , không bỏ thức ăn lại phí , cháu lên phòng ngủ trước đây ạ _Cậu gượng cười

Cậu muốn đi ngủ để vơi bớt đi nỗi buồn , những suy nghĩ tiêu cực , để làm tinh thần của bản thân dịu đi chút . Nằm trong phòng , cậu còn chả muốn bật đèn , cứ co người trong bóng tối với sự nức nở , tiếng thút thít khiến người khác mà nghe thấy cũng phải nao lòng .

Ngày hôm sau , trong lớp học đang là giờ giải lao, cậu mệt mỏi nằm gục xuống bàn , còn 1 tiết nữa là cậu được về nhà rồi. Tối hôm qua chả nhét được cái ì vào bụng nên hôm nay đói là điều hiển nhiên . Cậu mong thời gian trôi nhanh nhanh để còn về nhà ăn tối , trưa nay vì mệt mỏi nên ngủ quên mất , không xuống căng tin ăn , lại phải chịu đựng với cái bụng đói meo . Mải mê suy nghĩ , tiếng cửa lớp bị mở tung làm cậu giật mình

[Chuyển Ver Hoàn/ZSWW] Em Không Phải Là Em Trai TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ