Ba kiếp rồi, ba kiếp trôi qua rồi, An Hưởng Nhiếp đã chính thức thoát khỏi vòng luân hồi, tiến vào mệnh tiên. Hắn được bổ nhiệm vào hàng ngũ thiên binh, được điều đến một nơi cách rất xa Cửu Trùng Thiên, nói là hộ vệ cho Bách Thảo Đại Viên.
Bách Thảo Đại Viên nằm tách biệt khỏi phàm tục trần gian cũng như hồng hoang tiên cảnh, một vùng đất rộng lớn là nơi sinh trưởng của mọi loại thực vật trên đời. Chẳng biết là ai, chẳng biết từ khi nào, vùng đất hoang vắng được phát hiện và những mầm cây đầu tiên được gieo trồng. Kể từ đó cây cỏ khắp nhân gian không ngừng được mang về và ươm mầm.
Những loại cây khác nhau lại có những môi trường sống khác nhau, đều được trồng ở những không gian riêng nên phát triển vô cùng mạnh mẽ. Có những loài, may mắn thay được trồng ở đây trước khi biến mất hoàn toàn ngoài tứ hải bát hoang nên giống loài không bị tuyệt diệt. Bách Thảo Đại Viên cứ như kho lưu trữ, mang hết kì hoa dị thảo của nhân gian ôm vào trong lòng.
Đây cũng là nơi đến ưa thích của các vị y tiên, vì những phương thuốc hầu như đều có thành phần là thực vật, nếu không thể tìm thấy trong nhân gian đều có thể đến đây xin một ít. Người tu tà đạo, quái thú tu luyện ngàn năm muốn đẩy nhanh tiến độ cũng cần những loài dị thảo để thúc đẩy. Do đó mà nơi này mới có thiên binh canh gác, chính là để ngăn chặn những mưu đồ xấu xa.
An Hưởng Nhiếp được phân phó đến Đông Nguyên, là khu vực lạnh lẽo nhất trong Bách Thảo Đại Viên. Nơi đây là ngôi nhà của hàng ngàn loài cây ưa lạnh, một vùng tuyết trắng xóa lấm tấm vài xắc xanh đỏ mờ ảo, chỉ nhìn thôi đã bất giác muốn rụt cổ kéo chặt vạt áo.
Gần nơi Hưởng Nhiếp đứng canh có tiếng người cười nói, âm thanh trong trẻo thuần khiết tựa như chẳng có thứ gì trên đời này có thể vấy bẩn được.
- Ai đó? Còn không mau xuất hiện?
Hưởng Nhiếp nhấc cây giáo chĩa về hướng của âm thanh, lên tiếng gọi. Tiếng cười im bặt, một bóng hình vụt qua trước mặt hắn, thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp tuyết trắng. Hắn cảnh giác giữ chặt cán giáo, chầm chậm tiến lại hướng chiếc bóng vừa chui vào.
- Là kẻ nào xâm phạm đến đây? Tiếp tục trốn nữa sẽ chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi.
Hắn nheo nheo mắt nhìn xuyên qua màn mưa tuyết mờ ảo, giật mình một phen khi nhìn thấy vật lấp ló sau đụn tuyết lớn. Nửa cái đầu cùng đôi mắt mở to tò mò lú ra, nhìn hắn chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau phải đến một lúc, lông mày Hưởng Nhiếp khẽ cau lại, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc như cơn gió bấc lạnh lẽo quét qua cõi lòng hắn, khiến cơ thể bất giác run lên.
Trong kí ức đứt đoạn của tam kiếp, từng có một người có đôi mắt đó. Chẳng thể nhớ làm sao hắn gặp được người đó, cũng chẳng thể nhớ bằng cách nào mà người đó biến mất. Chỉ biết rằng khoảng thời gian ở cạnh người đó là khoảng thời gian hắn trân quý nhất.
Nuốt một ngụm nước bọt, hắn từ từ tiếp cận mái đầu kia, trái tim nơi lồng ngực ngày một đập nhanh hơn. Bên này vẫn bất động hiếu kì nhìn bạch giáp đang tiếp cận mình, mắt chớp chớp nghiêng đầu quan sát.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TEMPEST] Tam sinh tam thế - Ái biệt ly
FanficHỡi thế gian Tình là gì? Cho ta tương ngộ rồi biệt ly 06/12/2022 - 18/03/2023