Buổi sáng chủ nhật ngày xuân, Prem vội vàng sửa soạn, hôm nay cậu đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày, bây giờ chỉ mới 5h. Cậu muốn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Boun, dùng cách đó để khiến anh hết giận. Cậu mở cửa phòng, đi từ từ sang thư phòng, mở thật nhẹ cánh cửa nhìn vào ra, phía trong. Anh...không có ở trong phòng!? Prem vội chạy xuống sảnh, cậu ngó nghiêng, tìm anh. Thấy cậu hôm nay đột nhiên dậy sớm, quản gia tiến đến ôn tồn hỏi “Cậu chủ, cậu tìm ông chủ sao?”
“Vâng!”
“Hôm nay ông chủ đã đến công ty từ sớm rồi ạ! Công ty lúc này rất nhiều việc nên ông chủ sẽ rất bận bịu.” Nghe đến đây, đôi mắt cậu rũ xuống “Không cần làm đồ ăn sáng đâu ạ.” cậu thở dài, bước lên phòng, quản gia thấy cậu buồn bã như thế cũng lo lắng, đây là lần đầu ông thấy hai người họ như vậy. Prem nằm sấp xuống giường, là anh cố tình tránh mặt cậu, thì cậu cũng đâu phải cố ý ném cái gối vào mặt anh đâu. Sao anh..lại nhỏ mon như vậy chứ!? Hai dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt nhỏ, cái cảm giác lạc lỏng và cô đơn này rất khó chịu.
Đó là lần đầu tiên, Boun giận Prem, tuy chỉ là trò đùa của anh nhưng nó đả khiến cho cậu cảm thấy rất buồn... Khóc mệt rồi, cậu ngước mắt nhìn chậu hoa lavender đặt ở trên chiếc bàn gỗ trắng gần cửa sổ sát đất, cậu nằm nghiêng, đưa bàn tay lên che ánh nắng buổi ban mai đang chiếu vào phòng. Đôi mắt to tròn đọng nước chớp nhẹ, cậu muốn nói chuyện với anh .... Cậu nằm khóc cũng đã lâu, Prem bước xuống giường, đi ra khỏi phòng, cậu đi thẳng ra vườn hoa. Hoa sen đã có nụ, một vài bông đã nở, bàn tay nhỏ bé chạm vào những nụ hoa màu tím, cậu thở dài...Nhớ anh quá....!!!
“Cậu chủ, cậu nên ăn sáng đi ạ!?” Quản gia già bước tới gần cậu, cung kính nói, đã hơn 7 giờ, cậu không ăn sáng để ông chủ biết được ông sẽ bị trách phạt mất.
Cậu đứng dậy lấy bình tưới nước, tưới những nụ hoa màu tím, nhẹ nhàng trả lời "Cháu không đói. Không cần."
"Nhưng mà, như vậy ông chủ sẽ..."
"Không sao, anh ấy sẽ không trách bác đâu." - Cậu cắt ngang, quay đầu lại, trên môi nở nụ cười miễn cưỡng nhìn ông.
"Cậu chủ...tôi là người làm nên có thể hỏi điều này là không phải."
"Chuyện gì ạ." Ánh mắt vẫn chú tâm vào vườn sen, cậu nhẹ giọng hỏi.
"Cậu với ông chủ cãi nhau sao?" Ông ấp úng hỏi, vì ông cũng hơi lo lắng cho cậu, đây là lần đầu cậu thấy anh và cậu cãi nhau. Không khí trong nhà đột nhiên lại tăng cao lên. Nghe câu hỏi của ông, cậu khựng lại...đôi mắt ru xuống, cậu im lặng không nói, lão quản gia già cũng đủ biết câu trả lời. Ông suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục nói "Cậu chủ, sao cậu không làm cơm đem đến cho ông chủ?"
"Cơm!?" Prem ngước mắt nhìn.
"Phải, tôi thấy mỗi lần ăn cơm do cậu nấu, ngài ấy đều rất vui."
"A! Phải rồi. Vậy buổi trưa cháu sẽ đem cơm cho anh ấy!" Prem híp mắt nói. Khuôn mặt cậu tươi tắn hẳn lên. "Cảm ơn bác." Cậu cúi đầu cảm ơn ông. Sau đó chạy vào nhà. Quản gia thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, ông cũng có ích trong chuyện giảng hòa đó chứ. Prem đang nghiên cứu bữa trưa cho anh. Còn vị chủ tịch cao quý kia thì đang vô cùng khó chịu ở công ty.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Anh Chỉ Có Thể Là Em
RomantikNhân Vật Boun Noppanut - Tổng tài lạnh lùng Prem Warut Chawalitrujiwong - Cậu bé trầm lặng Tình trạng: Đã hoàn