Hanbin làm quái gì có thể biết là Hyuk đang nghĩ gì, cậu cứ ôm em trong lòng vùi đầu vào người nhỏ hơn mà hít hà, chắc cậu nghiện anh mất thôi. Hyuk thích Hanbin đến nhường nào sao mà họ có thể biết được, cậu chỉ luôn là một người âm thầm nhưng cũng mang trong mình máu chiếm hữu cao. Chỉ có thể cảnh giác, bởi không thể nghĩ rằng một ngày nào đó Hyuk sẽ sớm bắt cóc Hanbin để mang đi thật xa, không ai có thể tìm thấy mà giữ anh nhỏ làm của riêng mình. Cậu ngân nga vài câu hát vì Hanbin nói muốn nghe câu hát, cứ thế mà hát, đã hơn 1 tiếng trôi qua, thân hình bé nhỏ cũng đã say ngủ trong vòng tay của cậu. Đôi má phúng phính phấn nộm, đôi môi căng bóng đầy đặn nhìn vào chỉ muốn hôn cho cái và Hyuk làm thật. Cậu cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi của Hanbin. Hơi thở của Hanbin cứ đều đều phả vào mặt cậu, vẻ mặt say ngủ này đúng là đáng yêu quá thể. Hyuk cứ thế mà ôm anh vào lòng rồi cũng đánh một giấc thật sâu.
- "Ưm... Đây là đâu?"- Hanbin cựa người, hé mắt nhìn ra bên ngoài. Hồn như lìa khỏi xác khi nhận ra là mình đang nằm trong lòng Hyuk mà say ngủ. Em nhẹ nhàng, từng chút một gỡ bỏ bàn tay đang ôm chặt lấy eo em thì bỗng nhiên bàn tay ấy lại kéo em lại gần hơn với chủ nhân của nó. Em ngẩng mặt lên thấy cậu đã tỉnh, chết tiệt, quá đẹp trai rồi đấy, Hanbin vội che mắt mình mà vui đầu vào người kia. Hyuk nhìn thấy em phản ứng như vậy thì phì cười, trêu trọc:
- "Sao lại phải trốn tránh? Chẳng phải hồi trước anh nói thích em sao? Giờ cho ngắm thỏa thích thì lại không muốn là sao?"
- "Đó... là chuyện của trước kia chứ, bây giờ thì không."- Hanbin cố vắt hết công suất não của mình ra để phản biện lại cậu em ngang ngược, tay thì vẫn cố gắng đẩy mình ra xa khỏi Hyuk nhưng cố đến như nào thì cũng chỉ là vô dụng, càng đẩy thì khoảng cách của cả hai người sẽ lại ngày càng gần hơn. Chó má thật chứ.
Hanbin thế mà lại nó ra câu này với cậu, tâm trạng tụt dốc không phanh, như một cái bước hụt mà rơi xuống vực sâu thẳm. Tay Hyuk siết chặt eo Hanbin như sợ em sẽ vụt chạy mất làm em khẽ kêu lên vì ăn đau. Sực tỉnh lại, Hanbin ngồi trong lòng cậu khẽ thút thít, hoảng loạn, Hyuk vốn không biết dỗ dành Hanbin, chỉ có thể ôm lấy em mà vỗ về nói những câu xin lỗi có khi thật là vô nghĩa.
Cả buổi tối hôm đấy Hwarang lại cứ quấn lấy Hanbin như chỉ muốn giữ em làm của riêng mình mà Hyuk và Taerae mặc dù là sôi máu nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn. Hwang nó là đang có hứng thú với Hanbin, nghĩ đâu kẻ hẹn hạ như Oh Hanbin lại có thể mang một nội tâm ngây thơ như này, nó là đang rất thích thú đấy. Như một con cáo đang vờn lấy con mồi của mình, Hwarang tuyệt nhiên chẳng muốn chia sẻ nó cho ai cả.
- "Anh Hanbin có muốn xem phim ma không ạ?"- Cậu út bế bổng Hanbin ra khỏi cái tên cáo xấu xa kia, tay nhẹ vuốt lấy tấm lưng nhỏ của em, Hanbin dù có một chiều cao tuyệt cú mèo đến đâu thì với cậu út Taerae thì củng chỉ bé tin hin, không hiểu nổi em ta đã ăn cái gì mà cao đến vậy chứ, Hanbin đã ghen tị. Được một lúc, Hanbin trầm ngâm bỗng có một dáng người con cao to hơn cả Taerae, cậu ta có gương mặt phải nói là thập phần đáng yêu, nếu che đi được cái thân hình cao to quá khác biệt với gương mặt ấy đi thì đáng yêu 100% trong mắt Hanbin. Cậu nhóc này khá là trầm tính, Hanbin đoán là cậu thuộc dạng người khá nhút nhát, em vài lần có lướt nhìn qua thì thấy cậu nhóc luôn nhìn chằm chằm vào mình như thể muốn nói điều gì đó, bây giờ cũng vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllHanbin] Xuyên làm phản diện!
أدب المراهقينNgô Ngọc Hưng- một cậu thiếu niên mọt sách, có niềm đam mê với tiểu thuyết, ấy thế mà lại vì một câu chửi thề mà lại ông thần truyện giận hờn vu vơ phạt nguội, đẩy linh hồn vào thân xác của nhân vật phản diện mà em ghét nhất- Oh Hanbin. "Một ngày nọ...