Đường về nhà

1.7K 196 21
                                    


Chiều đầu thu, nắng trong veo. Bố lớn bế Bubble trên tay, vừa líu lo trò chuyện với con, vừa sải những bước thật dài đến cửa hàng tạp hoá đầu ngõ, đi nhanh về nhanh kẻo bố nhỏ ở nhà trông.

"Ơ bố ơi, hình như khu phố mình mới mở thêm đoạn đường kia ạ? Con chưa nhìn thấy bao giờ luôn í"

Bubble nhoài người ra khỏi tay bố, chỉ chỉ về phía con đường vàng đượm sắc lá ngày thu đối diện cửa hiệu. Chỗ đó lúc trước là sạp báo nhỏ của bà cụ trưởng khu phố, còn có cả một khoảng sân rộng phía sau cho mấy đứa trẻ con trong khu tụ họp bày đủ trò. Năm ngoái bà ốm, cuối cùng cũng theo con cháu chuyển đến nơi khác, căn nhà chỉ còn một mình bơ vơ. Bible nhìn theo bàn tay nhỏ của con, bẵng đi một thời gian, Bubble từ khi nào đã cao đến hông bố, con phố nhỏ theo thời gian cũng đã đổi thay không ít rồi. Ngày trước muốn mua sữa cho bé con còn phải đi xe ra tận trung tâm, thế mà bây giờ đã có thể bế theo cục bông nhỏ tản bộ đi mua sữa, cả một cửa hiệu tạp hoá to bự ở đầu ngõ chẳng thiếu thứ gì cả.

Thế mới thấy, thời gian trôi cũng thật nhanh. Mùa hạ vừa qua thì thu lại tìm đến. Một thoáng chớp mắt, bông hoa nép mình dưới bông tuyết ngày đầu đông chẳng mấy chốc lại nở bừng rạng rỡ dưới ánh nắng xuân óng ánh tựa mật ngọt. Hôm nay thu về, lại sắp tròn thêm một năm gia đình nhỏ ở bên nhau, chiếc thước đo chiều cao hình hươu cao cổ trong phòng Bubble cũng đã vừa vặn chạm đến vạch cao nhất.

"Bubble có muốn ngồi xe đẩy không nào?"

"Có ạ!!"

Bubble hào hứng reo lên, ngoan thật ngoan giơ hai tay để bố lớn bế ngồi vào chiếc ghế bên trong xe đẩy phía trước hiệu tạp hoá.

"Năm nay Bubble lớn nhiều nhỉ? Sắp ngồi không vừa xe đẩy nữa rồi này"

Bible cười dịu dàng xoa đầu con, lại bất ngờ khi thấy bé con mỗi ngày mình cẩn thận chăm chút mới đó đã lớn thêm một phần. Năm nay Bubble lớn nhanh quá, phải về kể cho bố nhỏ nghe phát hiện mới này thôi. Chẳng trách dạo này bế ông tướng đi không bao lâu mà đã đau hết cả người, khiến Bible còn nghĩ tuổi già đã tìm đến mình rồi cơ.

Bubble vui vẻ lúc lắc đôi chân nhỏ cọ vào bụng bố, tay chống nạnh đầy tự hào.

"Con còn muốn lớn nhanh hơn nữa cơ. Lúc đó bố cứ việc ngồi trên xe đẩy, con đẩy bố đi khắp siêu thị luôn"

Bố lớn nghe con trai đòi bỏ mình vào xe đẩy đi, trong lòng vui đến mức bật cười ra thàng tiếng, hai tay ôm lấy hai má bầu bĩnh của Bubble nặn tới nặn lui.

"U chu chu con trai tôi. Báo hiếu quá cơ"

Bubble nhíu nhíu mày, bất giác bĩu môi, mũi nhỏ thở ra một hơi dài thiệt dài nhìn bố đầy chán nản.

"Là "có hiếu", không thì là "hiếu thuận" bố ạ. Bố cứ nói như thế bố nhỏ lại bắt bố đi học tiếng Thái cùng con đấy"

Mà Bubble thì chẳng thích đi học với bố lớn chút nào cả. Bạn cùng lớp cứ nhìn thấy bố lớn của Bubble là rét run, chẳng ai dám đến chơi cùng Bubble nữa. Nhưng mà đó là sau này, khi nghe các bạn nói lại Bubble mới biết. Chứ còn đối với Bubble, bố lớn là người hiền nhất trên đời, lúc nào cũng ngốc nghếch khiến bố nhỏ mắng rồi biến thành chiếc đuôi chạy tới chạy lui theo sau bố nhỏ. Nhưng nói như thế không có nghĩa là lúc nào bố lớn cũng hiền. Bố lớn chỉ như thế với duy nhất bố nhỏ của Bubble thôi, còn Bubble sơ hở vẫn bị bố đánh cho toè mông, chạy đâu cũng không thoát.

em | biblebuildNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ