6. Chôn giấu

439 37 5
                                    

"Hyeonjun, Hyeonjun aaa! Có nhà không?"

"Có ạ, ai thế?"

"Anh mày, Sangheok đây! Ra mở cửa lấy tài liệu mau lên em ơi."

"Dạ!"

Tôi chạy nhanh ra cửa nhà để tiếp khách. Sangheok huynh - người anh cả của đội, anh cũng đã giải nghệ từ 2 năm trước, hiện tại anh đã tự mình làm chủ một công ty thiết kế game. Tôi ra đón anh niềm nở, nhưng anh ấy thì không. Ai rảnh! Đúng vậy, cấp trên đâu ai phải quá quan tâm tới cấp dưới. Anh ấy thì cái tính trời cho khó chịu nằm trong máu sẵn rồi :)). Nên cũng không có gì là quá sức bất ngờ khi mà anh cục súc với tất cả mọi người. Nhưng trừ tôi ra thì anh cư xử cũng khá nhẹ nhàng.

"Nè nhe, anh nói em dự án này cực kỳ quan trọng, tuy là bây giờ em mới lui về nhưng anh biết em cũng có chút hiểu biết cùng đam mê với nó mà đúng chứ, anh tin tưởng giao dự án lớn lần này cho em phụ trách."

"Anh nói làm em sợ quá. Em cũng mới bắt đầu công việc này được 2 năm nay thôi. Anh giao toàn trọng trách thì sao em gánh nổi."

"Ui cái thằng này cứ giỏi nói xui. Hyeonjun nghe này. Lần này em phải làm thiết kế cho một con game mới về chủ đề hành động có xen lẫn tình yêu. Anh đã đọc qua nó rồi. Nó thực sự khác biệt và thu hút. Nói chung là một ca quá khó. Anh đang xem xét đầu tư đẻ giúp game này đạt được thành tích cao trên trường quốc tế. Và anh tinh tưởng em, anh tin là em sẽ hoàn thành tốt công việc này."

"Em cảm ơn anh, em sẽ cố gắng hết sức. Anh về đi kẻo trễ"

"Mày hay lắm hyeonjun, biết đuổi anh mày là giỏi. Ăn cái gì chưa? Kìa nhìn cái mặt phờ phạc này là mới thức đêm chạy đồ án chứ gì. Đây cầm lấy mà ăn. Anh lạy mày, không vì có người thầm thương gửi gắm mày cho anh thì tao dẹp mày từ lâu rồi em."

"Ôi anh ơi, anh tin chi cái thư nặc danh không có lấy cái tên người gửi đó!"

"Không biết, nói chung là vì mày cũng chịu khổ, thấy thương nên nếu không vì lá thư đó thì anh cũng nên lo cho mày một chút. Hyeonjun, chuyện qua lâu rồi, đừng lấy nó làm phiền lòng nha em, bước ra sống dưới ánh sáng đi em .... Thôi anh về đây!"

Tôi cười, sau đó tiễn anh về. Đóng cửa lại, quay lưng tựa vào tường rồi ngồi bệt xuống.

Đã 3 năm trôi qua tôi đã quen với cuộc sống này. Tôi bây giờ giờ Hyeonjun - một nhà thiết kế game. Chấm hết. Còn tuyển thủ trẻ Oner thì đã là hư danh từ lâu rồi.

Nhìn quanh căn phòng này. Tôi không biết mình phải nói gì nữa. Tôi nhớ về căn phòng từng là nơi tôi và cún con của tôi trú ngụ. Bây giờ không biết nó như thế nào nữa. Còn nơi tôi đang ở bây giờ, là một căn phòng rất nhỏ nằm trong một góc yên lặng của Seoul.

Đã 3 năm kể từ khi được minh oan trong vụ lùm xùm lộ video nhạy cảm năm xưa. Nhưng điều đó cũng chẳng gột rửa được điều gì, cả nhân phẩm hay danh dự. Đội ngũ chuyên môn phân tích video đó là một video giả được tạo ra từ một video khác, sau đó sử dụng kỹ thuật deepfake tân tiến để làm mặt người đàn ông trong video đó trông giống tôi, rồi dùng tiếp các phương pháp khác để làm giảm chất lượng hình ảnh và khiến mọi người không thể xác nhận được đó thực sự có phải là tuyển thủ Oner hay không. Quả thực từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không bị chỉ trích gì một cách trực tiếp như kẻ bạo lực vì đâu ai dám khẳng định đó là tôi? Và bạn biết đó, hàng ngày có bao nhiêu người gặp cáo buộc như vậy nhưng rồi cũng qua nhanh, chỉ duy nhất vài kẻ xui xẻo bị phanh phui mọi chuyện ra thật to, trong đó có chiếc video nặc danh năm xưa liên quan đến Moon Hyeonjun này. Nhưng lời đồn đã làm tất cả. Hồi còn chưa rõ ràng, nhưng vừa lúc tôi coonng bố giải nghệ và rời khỏi đội, nó giống như một kiểu cộng hưởng vì nó giống kiểu tôi chắc đã làm gì đó bất chính nên mới có động thái trốn tránh như vậy. Nhân đó có thành phần quá khích còn gửi vòng hoa tang đến nhà, kèm theo lời nhắn: "đi chết đi". Tôi đoán là đến từ người ghét tôi hay antifan gì đó thừa nước đục thả câu. Nhiều khi tôi nghĩ con người đúng là một trong những loài độc ác nhất trần đời khi chẳng cần gươm đao vẫn giết chết, nhấn chìm cuộc sống của một người khác quá dễ dàng. Vậy mà họ thù ghét loài rắn độc. Vậy cuối cùng ai độc hơn ai? Báo đài là chưa đủ, cánh phóng viên đã đến vây quanh căn nhà, không chừa một giây khắc nào cho tôi yên thân. Cuối cùng, tôi buộc phải tìm một căn nhà nhỏ này, rất khó khăn, để có thể bí mật nương thân chờ qua cơn bão và rồi cuối cùng đến được ngày hôm nay.

Nhưng thực ra những điều đó cũng chỉ như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn. Hạt cát quá bé để so với sa mạc. Những âm thanh mà tôi nghe thấy chỉ là sự hối tiếc.

Tôi không biết em ấy bây giờ ở đâu, nơi nào nữa. Những ngày tháng đen tối vây quanh, ước chi có em ấy ở bên cạnh. Cảm giác đó là một kiểu thèm khát đến đáng sợ, một vòng tay ôm vào lòng là quá đủ, như tôi đã từng nói, dù trời có sập thì vẫn rất yên lòng bên người.

Gai góc nào bì được với cảm giác lạc lõng này?

Tôi gượng dậy lại bàn bếp mở phần thức ăn mà Sangheok huynh mới đưa cho, tranh thủ đọc sơ sơ qua bản thảo. Cuộc sống của Hyeonjun này vốn dĩ là ngập tràn trong núi công việc chất đống như vầy. Không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi, chăm sóc cho sức khỏe của bản thân nữa. Cũng chẳng còn đi ra ngoài làm bất cứ hoạt động nào khác trừ khi đó là dành cho công việc, nhưng rất ít và lúc nào cũng phòng bị kỹ, không để ai biết mình đang ra đường.

Quá nửa khuya, trong ánh đèn hắt lên từ chiếc laptop, tôi vươn vai một tí sau khi hoàn thành phần việc của ngày hôm nay. Thật sự là quá mệt mỏi. Nếu không phải vì có cơ ngơi tại nơi đây thì chắc tôi cũng đã về làm việc khác, tránh xa giới những thứ liên quan đến game này. Bởi vì nhờ cái giới esport này tôi đã không còn người mình thương.

Không phải biết kể cho bạn nghe như thế nào vì tôi không phải một người văn vẻ. Mọi thứ chỉ có thể gói gọn vào đúng một từ số phận. Mà quan trọng là số phận đó đã bị tôi tự tay cắt đứt.

Tôi nhớ rất nhiều bóng dáng của người thương, nhưng tâm trí luôn vực tôi dậy khỏi u mê. Bởi vì làm gì còn cơ hội nào nữa cho tôi?

Tôi nhớ về cái ngày tôi chạy thật lâu, thật xa về nhà cũ của Minseok tìm gặp mẹ của em. Bà hiền lành, bà không trách tôi. Bà cũng chẳng màng đến việc con mình có mối quan hệ trên tình bạn với một thằng con trai hay không. Bà chỉ đơn giản là chấp nhận hết. Và vì bà tha thứ cho tôi, khi tôi đã vụng dại giết chết trái tim người con trai thân yêu của bà.

Minseok xuýt chết vì tự sát bằng việc uống những viên an thần em đánh cắp từ tôi. Em luôn biết tôi khó ngủ và em khăng khăng khuyên can rằng lạm dụng sẽ làm tôi chịu nhiều hệ quả khi về già. Em không cho tôi uống. Nhưng hôm đó am đánh cắp nó từ tôi, tôi biết em không đơn giản là lấy nhầm.

Cuối cùng là Minseok lấy lọ thuốc đi để nhắc nhở tôi tỉnh táo trước những cơn sóng dữ dội đang cuốn lấy đời tôi, là vì em lo tôi sẽ u uất nghĩ dại mà dùng nó để kết thúc đời mình. Hay là em đã dự định muốn tự kết thúc bằng chính thứ thuốc ngủ của tôi như một cách biểu tình gián tiếp sau những đau đớn mà em phải chịu đựng?

"Làm ơn có giận anh, thì xin bạn cũng đừng làm như vậy. Đừng bao giờ."

Mẹ của em cũng không trả lời tôi nhiều, chỉ lặng lẽ đưa tôi xem những dòng chữ viết cuối cùng mà Minseok để lại trước khi bỏ nhà ra đi trong lặng lẽ sau khi bình phục khỏi cửa tử. Đến ngày hôm nay, vẫn chưa ai biết em đang nơi nào...

Dạo này tôi hay viết nhật ký, rất ngắn gọn. Trừ khi có hôm nào mít ướt nội tâm, nhớ người ta quá thì mới viết hơi dài một chút. Không thì tôi lại nghệch ngoạc hoặc học vẽ.

Hoặc cũng có khi là viết ngắn gọn:

"Minseok aaa, bạn đang ở đâu?"

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

CÁC SỰ KIỆN, THÔNG TIN TRÊN LÀ TƯỞNG TƯỢNG, KHÔNG CÓ THẬT KHÔNG DỰA TRÊN SỰ VIỆC CÓ THẬT

WILDEST DREAM |ONRIA|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ