18. Đưa đẩy

323 23 3
                                    

Minseok lắc lư người, đi những bước chậm rãi vòng quanh cục đá to thô kệch. Những phiến lá từ dưới mọc thẳng lên, ương bướng vượt ra khỏi sự u tối để nhận lấy ánh sáng mặt trời. Cậu một tay bỏ vào túi quần, tay còn lại không vì mục đích gì cả xoay xoay chiếc móc chìa khóa xe hơi. Mùa hạ đã tràn về khi những loài côn trùng thi nhau hô hoán ồn ào phô trương cái nét phấn khích khi một mùa giao phối mới lại bắt đầu.

Có một kẻ cũng phấn khích chẳng kém gì, hớn hở đội nhanh một chiếc nón rộng vành chạy vụt ra sân, nhắm về phía của cậu. Xoay lưng lại về phía căn nhà, Hyeonjun đã đến ngay trước mặt của cậu. Dưới cái nắng gay gắt, Minseok phải nheo lấy hàng mi cong của mình để điều tiết ánh sáng sao cho dễ nhìn nhất. Anh ta đang trong một bộ đồ rất thoải mái, nhưng cũng đâu cần thoải mái đến mức đôi mắt phải khoa trương ra điều đó rõ đến như thế. Nhìn xem, có khác gì con mèo cưng đang mở đôi mắt tròn xoe khi trông thấy buổi yến tiệc pate ngon lành không? Anh ta cười híp cả mắt, liệu việc được đi chơi lại hạnh phúc đến mức độ như thế?

Minseok thôi không nheo mắt lên làm mỏi mệt đồng tử của mình nữa, vì cậu cũng chẳng cần chi phải nhìn thêm cho rõ, vì chỉ với một đôi mắt trần thông thường, thì đằng kia cũng sẽ chẳng có gì khác ngoại trừ một anh đô con đang "mê muội" đắm chìm vào niềm vui sướng được đi dã ngoại.

"Bạn đem ít đồ vậy?"

Hyeonjun lúc này mới nhận ra là bên cạnh của Minseok có hẳn 2 chiếc túi lớn và một cái balo cậu vác lên vai, đối nghịch với anh lúc này đang chẳng có gì ngoài chiếc máy tính xách tay, điện thoại không mấy khi dùng, vài quyển sổ ghi chép. Thế là anh giơ hẳn hai tay lên, hỏi:

"Anh tưởng đây chỉ là một chuyến đi ngắn thôi?"

Cậu lắc đầu.

"Thôi em có chuẩn bị sẵn cho bạn một vài bộ đồ rồi, lên xe thôi, từ đây đến đó khá xa đó."

"Mà đi đâu?"

"Ra biển, Sandy Bay, cách đây gần nửa ngày đi xe."

"Ra biển á? Điêu thật, chọn cũng chọn rồi mới nói cho anh."

"Thế có đi không?"

Âm thanh kéo những chiếc túi xềnh xệch xuống mặt đất thay cho câu trả lời mà anh dành cho cậu. Đùa giỡn thêm một câu nữa thì chắc ở nhà.

Đã bảo là để anh lái cho, Minseok lái lâu quá!"

"Anh có bằng lái không?"

"Có"

"Tôi không nói bằng lái của Hàn."

"Vậy thì ... không."

"Anh có biết đường không?"

"Không"

"Anh chạy có an toàn không?"

Vừa định mở miệng chớp lấy cơ hội ngàn năm có một này, thì xem ra anh cũng không có may mắn để được nói một câu lấy lại danh dự:

"Thôi để tôi trả lời, anh lái nhanh lắm, tôi còn quý cái mạng của mình nên cảm ơn, để tôi lái"

Từ tư thế nhổm người lúc nãy, Hyeonjun như bắt lấy được một tầng sóng lạ hiếm khi xuất hiện, quay về vị trí ngồi ban đầu, chễm chệ, buông nhẹ một câu:

WILDEST DREAM |ONRIA|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ