20. Như ban đầu

297 30 4
                                    

Ánh đèn pha của chiếc xe lao đi tìm đường về trong đêm tối khuya khoắt. Vui chơi đã đời, cả hai quên mất giờ giấc, vội vã khởi hành về nhà khi trời đã sụp tối. Ở đây vốn dĩ vô cùng vắng vẻ, nếu chẳng may xe hư hoặc trục trặc gì giữa đường sẽ chẳng một ai giúp được. Nghĩ thế, Minseok phóng xe lao như tên bay trong đêm.

"Em không thể chạy bớt rung lắc một chút à?"

"Anh cứ ngồi yên đi, về trễ là không xong đâu."

"Nhưng mà tay lái của bạn không vững, nguy hiểm lắm."

"Bạn ngồi yên đi."

Hyeonjun ngồi nhìn Minseok trong sự bạt vía tột cùng. Bây giờ, Hyeonjun nhớ lại cảm giác ngồi xe anh cả của đội lúc trước. Anh ấy lúc nào cũng là người lái xe nhanh không ai dám địch lại. Cảm giác của người phải ngồi trong sự hoảng loạn vì tốc độ cao chẳng hề dễ chịu một chút xíu nào.

Không khí căng thẳng này không hề hợp với đoạn nhạc đang được phát. Đây cũng là lần đầu tiên mà Minseok nghe lại nhạc trên radio trong lúc lái xe kể từ sau khi cậu quyết định ngừng nghe để không phải gặp lại những chuyện cũ về người mà cậu muốn quên đi. Nhưng giờ thì người cậu không muốn quên đi đã ở đây rồi, cũng không còn cần thiết phải trở nên phòng bị như thế làm chi nữa. Hyeonjun đang khá là sợ, nhưng miệng vẫn cố gắng mấp mấy môi lẩm nhẩm theo nhịp nhạc đang được phát rất bắt tai. Anh cũng chẳng biết rằng bài này là bài gì, nhưng đại loại là kiểu:

"Đã từ lâu không gặp nhau, tưởng là ế luôn suốt đời rồi ấy chứ!"

"Vậy mà trong một buổi chiều gặp lại và thế là hết cô đơn một mình."

Đang lái xe chăm chú thì Minseok nghe được đoạn này, nhận ra có gì gì đó, bèn nhìn sang người còn lại đang hát theo. Cả hai nhìn nhau. Trong một khoảnh khắc, sự trùng hợp làm cả hai buồn cười. Đúng là anh mà không đi tìm cậu, bay tận sang đây; Nếu cậu không mở lòng lại một lần nữa, thì sẽ chẳng có khoảnh khắc nhìn nhau cười ngu ngốc như thế này.

Nhưng điều gì người ta càng né tránh thì nó sẽ càng dễ trở thành hiện thực.

Xe chết máy.

Minseok phát điên lên vì chỉ còn một đoạn tầm 40, 50 phút nữa thì tới nhà. Đúng là ý trời. Không thể nào tránh né gì được.

Hyeonjun xuống xe kiểm tra. Minseok chỉ biết chạy chứ về khoản sửa hỏng hóc thì thực sự là cậu chịu. Nên ngoài việc đứng nghiến răng tuyệt vọng, lâu lâu lại đá vào bánh xe vài cái cho bỏ tức thì cậu chẳng còn biết phải làm gì khác.

"Bạn gọi cho dịch cụ sửa xe đi."

"Em không gọi được, ở đây không có sóng."

"Xe hỏng nặng quá, anh không thể sửa được. Ở đây có dịch vụ công cộng để về nhà không, rồi hôm sau tính tiếp."

"Hyeonjun, bây giờ đã là 11 giờ rưỡi đêm rồi đó, không có chiếc xe nào đâu."

"Thế giờ bạn tính như thế nào?"

Minseok nghe câu hỏi thì thở dài rồi thả người ngồi bệch xuống mặt đường tối thui không có lấy một ánh đèn, chán nản:

WILDEST DREAM |ONRIA|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ