Chương 2: Ngươi thành tiên ta không thay ngươi lưu lại nhân gian (2)

12.6K 1K 54
                                    

Chương 2: Ngươi thành tiên ta không thay ngươi lưu lại nhân gian (2)

Triều Từ đưa Cận Nghiêu về nhà.

Vài ngày sau liền chạy tới gặp cha cùng anh trai nói muốn cưới Cận Nghiêu.

Cha và anh trai: ???

Bọn họ mất một lát mới xác định được là Triều Từ không phải đang nói giỡn, liền đổi sắc mặt kiên quyết không đồng ý.

Hậu viện phía bên kia suốt ngày oanh oanh yến yến còn chưa đủ, tùy tiện ở bên ngoài nhặt về một nam nhân còn đòi thành thân thì ra thể thống gì?

Không tính đến chuyện cưới nam nhân làm thê tử có bao nhiêu hoang đường, hỏi cậu người đó là người nơi nào, cậu bảo hắn ta chỉ nhớ tên của mình là Cận Nghiêu, ngoài ra không nhớ chuyện gì khác. Tuy đại phu lúc chẩn bệnh có nói qua hắn bị trọng thương có thể để lại di chứng mất trí nhớ, nhưng một người có lai lịch bất minh như thế này làm sao có thể trở thành chính thê của thiếu gia Triều gia?

Còn nữa, nam nhân đó có dung mạo vô cùng đẹp đẽ, nhưng thân thể lại gầy yếu bất kham. Đại phu nói người này bẩm sinh đã yếu ớt, nếu không bồi dưỡng cho tốt sợ là không thể nào sống lâu được. Nếu chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ thì cả đời cũng vẫn bệnh tật ốm yếu...Như vậy mà đòi đem về Triều gia cưới làm vợ sao?

Cái này, cái này, cái này???

Đây là chuyện hoang đường, cha và anh trai không thể nào đáp ứng được!

Nhưng Triều Từ lại có biện pháp đối với cha và anh trai, mấy ngày liền lúc thì khóc lóc, lúc thì đòi thắt cổ, lúc thì đòi tuyệt thực, cuối cùng cũng làm cho cha cùng anh trai mềm lòng mà đồng ý.

Chuyện này mà xảy ra ở nhà khác có khi trưởng bối đã đánh gãy chân tên bất hiếu này, còn bắt hắn quỳ gối ở từ đường ba ngày ba đêm. Nhưng chuyện này lại xảy ra ở Triều gia, phụ huynh nuông chiều con cái từ lâu, lại không trông cậy gì vào tiền đồ của Triều Từ, cuối cùng cũng vẫn đành lòng đáp ứng.

Sau khi được phụ huynh cho phép, Triều Từ chân sáo nhảy vào hậu viện đi tìm Cận Nghiêu.

Cậu hưng phấn chạy tới tiểu viện đã an bài cho Cận Nghiêu, tuy nơi này không lớn nhưng bày biện trang trí lại rất tinh tế, khắp nơi đều là châu báu.

Triều Từ đi đến cổng trước, vừa đẩy cửa ra liền ngửi được hương hoa lan thanh nhã vương trong không khí. Vì đại phu nói Cận Nghiêu thân thể yếu ớt, trong nhà không được ẩm thấp lạnh lẽo, cho nên nơi đây đốt đầy huân hương, còn mang đến rất nhiều hoa lan quý hiếm.

Nơi này ánh sáng cũng rất tốt, hôm nay trời đẹp có gió nên mở cửa sổ ra ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả căn phòng. Chiếu sáng toàn bộ đồ vật xa hoa, lãng phí trong nhà không sót một món nào.

Cận Nghiêu đang tựa người trên giường nệm, ngón tay thon dài như bạch ngọc đang cầm một quyển sách rũ mắt xuống xem, nghe thấy có tiếng chân bước vào cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Lúc này hắn một tay gối đầu, ánh mặt trời ngả bóng lên mũi cùng với một bên sườn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, vạt áo cùng tay áo tùy ý thả xuống một bên, tiên nhân trong bức họa ở trước mặt người này cũng muốn kém cỏi ba phần.

[ĐM/Edit hoàn] Sau khi thiết lập lốp xe dự phòng hèn mọn sụp đổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ