Chương 26: Cố gắng vì tương lai của chúng ta

1.7K 135 9
                                    

Buổi sáng ngày hôm sau là chủ nhật, Thái Anh không phải đến bệnh viện nên tầm 9h, sau khi nàng ăn sáng xong liền đi đến chợ mua thật nhiều hoa quả, thức ăn để tẩm bổ cho cô. Nhìn cô ngày nào cũng làm việc tới nửa đêm mới có thể chợp mắt, nàng xót lắm. Vài lần định mở lời, nói cô chuyển nghề khác cho đỡ vất vả, nhưng lại thôi, nói ra sợ rằng cô nghĩ mình chê cô nghèo.

Thái Anh được Lệ Sa cho một chiếc chìa khóa nhà cô, vì sợ nàng đến mà cô bận, lại phải đứng ở mái hiên chờ thì khổ.

Nàng mở cửa vào ngẫm nghĩ, giờ này mà Lệ Sa đã đi đâu rồi ? Nàng loay hoay, thôi, nấu cơm trước đã. Thái Anh đem thức ăn ra bắt đầu nấu, trong khi chờ cơm thì nàng tiến tới dọn dẹp nhà cho cô, xếp lại gối đệm cho ngay ngắn, quét nhà lau nhà cho sạch boong.

Cơm chín, nhà cũng sạch rồi mà Lệ Sa kia vẫn chưa về, nàng ngồi trên giường hóng ra ngoài.

Không lâu sau, có tiếng xe của cô, Thái Anh còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Lệ Sa chở một cô gái, nhìn khá là lạ mặt, nàng không đi ra, chỉ nấp bên trong cánh cửa nhìn. Cô ta bước xuống, đưa lại mũ bảo hiểm cho cô rồi đưa cho cô vài tờ tiền. Nàng tạch lưỡi, thì ra là chạy xe ôm kiếm thêm tiền, chứ không phải gái gú gì. Nhưng con gái mà, thấy người yêu mình chở người khác, còn ôm xà nẹo vậy, hỏi ai không ghen ?

Nàng phụng phịu nằm xuống giường, lấy chăn đắp kín đầu.

Lệ Sa bước vào, nhìn nhà cửa sạch sẽ, cơm canh nghi ngút liền mỉm cười, y như trong truyện cổ tích vậy, có cô tấm bước ra từ quả thị. Nhìn thấy Thái Anh đang nằm trên giường đắp chăn, nghĩ rằng người ta nấu cơm mệt nên ngủ, cô khóa cửa lại, rón rén ngồi bên mép giường, đặt tay lên eo nàng.
Đột nhiên cô thấy nàng cựa quậy, dường như là tránh né cái đụng chạm đó, cô cau mày lại. Giở cái chăn ra, thấy tấm lưng nàng run lên nhè nhẹ, cô hoảng hốt xốc nàng ngồi dậy dựa vào người mình, xoa xoa lưng cho nàng.

- Sao vậy nè ? Đau ở đâu ? Nín nín, thương nha... Nín đi, chở đi bệnh viện nha.

- .......

- Sao, có gì nói tôi nghe xem, sao lại khóc đến như vậy ? - Cô đưa tay lau nước mắt cho nàng, giọng nói dịu dàng.

-..... - Thái Anh vẫn im lặng, gỡ tay cô ra khỏi người mình, nhớ tới cảnh nhỏ kia ôm người yêu mình là thấy không vui rồi.

- Ngoan, nín, chậc... bị gì vậy nè ?

- ..... - Có ai đó vẫn im lặng.

Lệ Sa cuối cùng bực mình, khuôn mặt hầm hầm:

- Giận cái gì thì nói mẹ ra coi, khóc khóc, bực mình.

Nói xong lại thấy nàng khóc lớn hơn, biết mình vừa lớn tiếng liền im bặt. Sa ơi là Sa, cái tính nóng nảy bao giờ mới chịu sửa hả ? Nhưng là cô lo cho nàng, không biết bị cái gì mà khóc đến như vậy, hỏi thì không trả lời nên cô mới bực, chứ không phải vì nàng khóc mà cô bực.

[Lichaeng] RANH GIỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ