Chương 34: Điều ước

1.4K 124 3
                                    

Cả ngày hôm đó, Thái Anh cũng không ghé lại phòng bệnh của Lệ Sa thêm lần nào, chỉ có ghé thêm lần duy nhất vào giữa đêm, đắp cho cô cái chăn rồi đi ra ngoài, ở sân thượng bệnh viện, cả đêm nàng đã khóc như một đứa tâm thần.

Sáng hôm sau, Trí Tú theo lời cô, đem đến cho cô mấy quyển sổ tiết kiệm, không biết con bạn mình muốn làm gì.

Lệ Sa nhìn con bạn mình, nói mấy chữ:

– Chắc tao rời khỏi đây.

– Gì, đi đâu ? – Trí Tú ngạc nhiên.

– Không biết. – Cô lắc đầu, thật sự là ngay bản thân cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ muốn rời khỏi nàng càng sớm càng tốt, không muốn tổn thương nàng nữa. Không ngờ một đứa mạnh mẽ như Lệ Sa, có ngày lại yếu đuối như vậy.

– Bao giờ đi ? – Trí Tú biết không thể nào khuyên can cô nữa rồi, khuôn mặt chị buồn bã.

– Ngay trưa nay.

Trí Tú điếng người, chuyện gì đã khiến con bạn cô trở nên như vậy, chắc chắn ít nhiều cũng liên quan đến cô bác sĩ kia, nhưng khi thấy vẻ mặt không hợp tác của Lệ Sa, chị biết cho dù có cạy miệng cỡ nào, cô cũng không nói đâu.

Lệ Sa nhờ Trí Tú đi tìm cho mình tờ giấy, ngồi đó viết cho nàng một bức thư với dòng chữ nguệch ngoạc, nước mắt cô lăn dài trên má.

Viết xong, cô kèm nó vào mấy quyển sổ tiết kiệm, đưa cho Trí Tú. – Đưa cho Thái Anh, tao về soạn đồ, mày ở lại mạnh giỏi nhé !

Nói xong liền leo xuống giường, chuẩn bị xuất viện. Muốn đi càng nhanh càng tốt. Thái Anh, tha lỗi cho tôi.

.....

Thái Anh ngồi trong phòng bệnh, sau khi nhận sổ tiết kiệm của Lệ Sa từ tay Trí Tú, nàng không hiểu trời trăng mây nước gì cả, chuẩn bị đem tờ giấy ra đọc thì có điện thoại, là của Ngọc Anh.

Con bé báo cho nàng nghe rằng cha dượng đã tìm gặp Lệ Sa, và trưa nay ông ta còn mời Daniel đến nhà ăn cơm, bàn chuyện lễ cưới, ông còn chính miệng hứa với Daniel rằng Lệ Sa và Thái Anh chắc chắn sẽ chia tay nhau.

Thái Anh thở gấp, thì ra là như vậy sao Lệ Sa ? Nàng cố gắng không để bản thân kích động, mở sổ tiết kiệm ra, là số tiền hơn 800 triệu mà Lệ Sa có được, kèm theo bức thư, không dài không ngắn.

"Thái Anh, tha lỗi cho tôi, tôi đi đây. Có lẽ em đang hận tôi lắm đúng không ? Nhưng sau này có lẽ em sẽ phải cảm ơn tôi vì hôm nay đã rời xa em. Tôi là một kẻ hèn nhát, tôi không đủ sức giữ em lại bên cạnh tôi, tôi không xứng. Cầu mong em có một đời bình an, bên cạnh Daniel, anh ta sẽ thay tôi cho em hạnh phúc. Số tiền này là toàn bộ số tiền tôi có, không phải là đền bù đời con gái hay gì đâu, chỉ là của chồng công vợ, chúng ta cũng đã sống như vợ chồng rồi, em xứng đáng có được nó, xem như tôi bù đắp quãng thời gian khốn khổ vừa qua tôi đã gây ra cho em, xin lỗi em... hạnh phúc nhé em...!!!"

[Lichaeng] RANH GIỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ