Chương 6

598 59 4
                                    

"Chúng ta nói chuyện đi."

"......Ma thần."

Lúc này Chiến thần ở trong sảnh, dù đứng trong bóng tối, nhưng y phục trắng thuần vẫn vô cùng chói mắt.

Sơ Mặc dựa vào cửa hai tay ôm vai, vầng trăng sau lưng tròn vành vạnh, chiếu rọi nửa khuôn mặt y, lạnh lùng cao ngạo lại xa cách.

Đôi mắt vàng luôn buồn ngủ khép hờ, mang theo ý đùa chưa từng thấy nhìn sang, khóe môi hơi nhếch lên, cười nói "Tiểu giao long, ta đang nghe đây."

Rõ ràng cả người đang tắm dưới ánh trăng, bây giờ khi y quay người nhìn sang, y phục màu đen như phủ một tầng ánh sáng, khuôn mặt lại khuất trong bóng tối nên nhìn không rõ.

Cũng vì vậy mà Minh Dạ xuất thần hồi lâu, như thể hắn lại chợt thấy hình ảnh hủy thiên diệt địa của mặt nạ vàng trên chiến trường năm xưa.

Nhưng trong chớp mắt, hắn lại như nhìn thấy Sơ Mặc đứng trong sân, bỏ thanh kiếm đầy máu trên cổ xuống, thấy hắn tan ca trực về, trong mắt lộ ra vui mừng chân thành thoáng chốc.

Hai gương mặt luân phiên xuất hiện chốc lát, cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ không rõ.

Chiến thần trầm mặc, nghiêm túc nói "Về chuyện dạy dỗ A Tẫn, ta muốn ngươi giao toàn quyền cho ta."

Ma thần từng nghĩ rất nhiều về màn thẳng thắn giữa họ.

Có lẽ Chiến thần sẽ lập tức giết mình, hoặc triệu tập mười một thần cùng nhau tiêu diệt.

Có lẽ hắn không tin được hỏi tại sao, lộ ra vẻ mặt chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm.

Hoặc có lẽ nói lời lạnh lùng, ân đoạn nghĩa tuyệt, không qua lại với nhau nữa.

Khả năng nghĩ tới rất nhiều.

Duy nhất không nghĩ tới chuyện trước mắt.

Dù đã biết thân phận của y, nhưng vẫn ở đây nghiêm túc thảo luận chuyện dạy dỗ con cái.

"Chuyện này quan trọng lắm sao?" Ma thần không thể tin hỏi.

"Đương nhiên rất quan trọng!"

Minh Dạ tiến lên vài bước, kéo Sơ Mặc đang trốn trong bóng tối ra dưới ánh trăng, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, nắm chặt tay y, nhìn vào mắt y, nghiêm túc lặp lại "Ngươi biết A Tẫn là tiểu ma thần, sinh ra đã không có tơ tình, sao có thể dạy thằng bé học cảm xúc bằng cách đánh rồi cướp đồ của thằng bé chứ?"

"Cứ như vậy, thằng bé sẽ học hư đó."

Sơ Mặc ngơ ngác nhìn đôi mắt đen láy thuần khiết của Minh Dạ, trong đó không có ghét bỏ cũng không hận thù, tình cảm chôn sâu vẫn giống như trước, là tình yêu sâu đậm dành cho y.

Ma thần chịu ác ý của thế gian này quá lâu, dù y có nhất thời rung động trước tình cảm của Chiến thần, cũng chưa từng nghĩ khi bọn họ xé bỏ lớp ngụy trang thì Minh Dạ vẫn sẽ duy trì tình cảm này.

Vì vậy dù biết rõ thân phận của y, tình yêu không hề giảm sút này vẫn đè nặng lên y, Ma thần sống hàng ngàn hàng vạn năm nhất thời thấy mờ mịt.

Mỗi ngày về nhà đều thấy vợ đang giả chết - Minh Dạ x Ma thần thượng cổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ