Chương 6: Say rượu

89 12 0
                                    

Phó Thanh và Tạ Nhan hẹn nhau ở phố cũ.

Phó Thanh gần đây đang bận một hạng mục lớn, đã mấy ngày không về phố cũ. Hắn hẹn Tạ Nhan ở đây còn có thể vào thăm ông nội, chỉ là mới đi vào phố cũ đã bị Chu Ngọc tóm lấy, nói nhất định phải cùng Phó Thanh ăn cơm. 

Lúc Chu Ngọc bắt đầu có trí nhớ, bố Phó Thanh đã qua đời. Nhà họ Phó chỉ còn lại một già một trẻ, người lớn bị mù, chỉ còn lại người trẻ chống đỡ. Hắn từ nhỏ là nghe truyền thuyết của Phó Thanh mà lớn lên, đặc biệt sùng bái Phó Thanh. Hắn nhỏ tuổi hơn Phó Thanh, khi hắn còn bé cũng là khoảng thời gian khó khăn ở phố cũ, Phó Thanh và anh trai hắn quen biết, đối với hắn cũng khoan dung hơn. Mà Chu Ngọc so với người cùng lứa lại to gan, không biết xấu hổ, như cái đuôi đi theo Phó Thanh, quan hệ hai người thân thiết, Phó Thanh xem Chu Ngọc như em ruột. 

Nhưng hôm nay Phó Thanh không cho Chu Ngọc vào nhà, hắn nói có hẹn cùng người khác đi ăn.

Chu Ngọc năm nay cũng mới chừng hai mươi, hơn nữa tính khí không nhỏ, nghe vậy liền hỏi: "Anh, anh đi ăn với ai mà em không thể đi cùng?"

Có thể hẹn nhau tại phố cũ đều là người quen, bạn bè kinh doanh bình thường Phó Thanh sẽ không mang tới đây. Chu Ngọc tự nhận cầm đầu khu này, lại không nhận ra được người nào sao? 

Phó Thanh biết tính tình của hắn, có chút đau đầu. Hắn không thích nói chuyện, bọn trẻ nhỏ tuổi hơn hắn ở phố cũ đều có chút sợ hắn. Mà Chu Ngọc lại khác, Phó Thanh kỳ thực đối với bọn nhỏ đều rất khoan dung, gửi Wechat hỏi Tạ Nhan, "Có một em trai hàng xóm muốn cùng đi ăn, cậu xem có được không?"

Tạ Nhan lập tức đáp: "Được"

Vì vậy Phó Thanh mới đồng ý.

Chu Ngọc trơ mắt mà nhìn Phó Thanh hỏi người kia, đợi đối phương đồng ý mới được, cảm giác sâu sắc địa vị của mình giảm xuống, thử hỏi: "Anh, là bạn bè làm ăn sao?" 

Phó Thanh tiến vào nhà hàng lẩu, chào hỏi ông chủ, "Không phải, tuổi tác em ấy và cậu cũng không chênh lệch nhiều, nhỏ hơn cậu một chút. Em ấy tên Tạ Nhan, cậu gọi tên em ấy là được."

Tạ Nhan ngồi xe buýt xe tới, Phó Thanh sớm đã đến trạm xe đón cậu. Chu Ngọc một mình ngồi ở nhà hàng lẩu, trong lòng nghĩ người đó có thể là ai? Lại được anh tiếp đón trịnh trọng như thế. 

Phó Ca cũng không giống bình thường.

Không lâu sau, màn cửa nhà hàng lẩu bị vén lên, một người đi vào, Phó Thanh theo sau lưng. Chu Ngọc chưa từng gặp cậu, ngẩng đầu tỉ mỉ mà nhìn Tạ Nhan kia.

Liếc mắt một cái liền thấy mái tóc lập dị.

Tạ Nhan nhuộm một đầu tóc xanh đã hai tuần, màu phai không ít khiến tóc nửa xanh nửa vàng, rất độc lạ, rất nổi loạn, nhìn như một nhóc lưu manh. Nhưng chất tóc tốt, tuy để xõa tung cũng không rối như đống rơm. 

Người bình thường nhuộm tóc như thế, cơ bản đã bị nói là không có mắt thẩm mỹ rồi. Nhưng tóc Tạ Nhan nhuộm đã phai màu lại rất dễ nhìn. 

Cũng hết cách, khuôn mặt kia quá đẹp rồi. Không chỉ mặt đẹp, người cũng cao, tính công kích rất mạnh.

Chu Ngọc đánh giá theo bản năng.

Chu Ngọc run lên một cái, đột nhiên trong lòng không thể không xuất hiện một loại ý nghĩ, đây không phải là yêu tinh câu dẫn Phó ca đi?

Xu hướng tính dục của Phó Thanh rất ít người biết, Chu Ngọc lại là một trong số đó. Nhưng đối với chuyện tình cảm của Phó Thanh, Chu Ngọc gan chó có to hơn nữa cũng không dám xen vào, trong tâm chỉ mong Phó Thanh có thể tìm được một người "Chị dâu" tướng mạo thanh tú, tính tình ôn nhu, nhưng người này đối với tưởng tượng của Chu Ngọc thật là khác xa một trời một vực.

Chu Ngọc trong lòng rùng mình một cái, cùng Tạ Nhan chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chu Ngọc."

Tạ Nhan ngẩn ra, không ngờ Phó Thanh và đàn em dưới trướng rất thân cận, không có bộ dáng côn đồ sợ sệt.

Phó Thanh dặn Chu Ngọc chú ý đến Tạ Nhan một chút rồi đi gọi món. Nhà hàng lẩu này đã mở ở phố cũ mấy chục năm, do ông lão truyền cho con trai, sau lại muốn truyền cho cháu trai, nhưng cháu trai ra ngoài không muốn trở về, nên chỉ có hai người già cùng nhau chống đỡ, nhân viên không đủ, có lúc phải tự mình phục vụ. Lúc nào Phó Thanh đến đây ăn, dù nhiều người hay ít người đều tự mình làm.

Thấy Phó Thanh rời đi, lá gan Chu Ngọc cũng lớn hơn, bắt đầu làm thân với Tạ Nhan.

Tạ Nhan không thấy có chỗ nào không đúng, cậu từ nhỏ đến lớn đều dùng nắm đấm giao lưu với người cùng tuổi nhiều hơn dùng lời nói, không có kinh nghiệm xã giao, hơn nữa đối với người Phó Thanh giới thiệu, cậu cũng không cảnh giác, Chu Ngọc lại ngụy trang khá thành công, cậu câu được câu không đem chuyện của mình kể cho Chu Ngọc.

[Đam mỹ| Edit] Làm NũngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ