6

169 24 0
                                    

| Dư âm vị ngọt |

Kể từ cái ngày mà mỹ nữ bấn loạn khi biết tin rằng thằng bạn thân hủ cốt cùng với trái dừa lắm tiền là bất lương, em trầm ngâm suy ngẫm vô cùng. Hơn hết cái tên đáng sợ có cái bản mặt hầm hầm với thân xác đô con suốt ngày dọa em và ngồi cách em cái cái bàn lại là Boss của chúng nó.

Vốn định sẽ có cuộc sống yên bình với chuỗi ngày thư giản và làm việc pha chế ưa thích của mình thì giờ em luôn bị làm phiền. Kể từ ngày biết em và cấp dưới là anh em chí cốt với nhau thì hắn luôn có cớ để đến làm phiền nhiều hơn, đương nhiên việc đó cũng khiến em thấy cô bé xinh đẹp với mái tóc cam dần ít ghé hơn. Hụt hẫn gê, còn chưa xin được số cô bé ấy.

Còn nếu hỏi làm phiền như nào, thì chắc là hoàn  cảnh hiện tai:

- T/b, Một Capuchino và một Opera!

Inui đứng tới quầy rồi dựa vào mà nói với em, mặt cậu ta nói lên một điều. Vô cùng chán nản!

- Đùa tao á? Cậu ta lại đến à? Lần thứ 3 trong ngày rồi đấy! /em cằn nhằn/

- Biết sao giờ, Boss đang đợi mày ở bàn cũ đây nên lẹ đi!

-Ừ! Tên mặt khỉ đáng ghét!

Thú thật thì có người ghé ủng hộ thì cũng khiến phần nào thu nhập và tiền thưởng của em tăng lên, nhưng riêng lần này thì em từ chối. Vì có thằng nào rảnh hơi mà một ngày tới lui vài ba lần với mỗi một món gọi hoài không ? Cứ ỷ rằng là bất lương là em sẽ sợ hắn ? Ỷ có cái chiều cao cùng cơ bắp cuồn cuộn đầy gân guốc sẽ khiến em không làm được gì à?

Ừ thì sợ thật, không làm được gì thật nên giờ em mới phải đứng và làm ly Capuchino.

Đem ly nước quen thuộc tới chiếc bàn quen thuộc, em đặt ly nước xuống rồi nhìn hắn đang giương đôi mắt ra nhìn mình.

- Bộ rảnh lắm à?

- Hửm ?

- Làm đéo gì một ngày đến đây tận 3 lần dữ vậy? /em khoan tay đừng hỏi hắn/

- Thích.

Thích cái đặc cầu! Thật em muốn phun câu đó vô mặt hắn đấy, nhưng rén. Thích của hắn là thích làm phiền em vào những ca em làm việc, giờ khác thì chả thấy xác hắn đâu nhưng đến ca của em lại thấy hắn vác mặt đến rồi kêu những món thân thuộc. Không biết hắn có ngắn không chứ mỗi khi em nhìn ly Capuchino là liền nhớ đến cái mặt hắn, ngán.

...

Sau chuỗi ngày vừa học vừa làm mệt mỏi thì nay em lại được dịp nghĩ lễ, và mong nó sẽ là một cái lễ đáng nhớ.

Em bày ra một lịch trình dài dằng dặc rồi dán nó trên bàn, cất hết bút viết rồi quay qua chiếc giường mến yêu. Hứa lòng sẽ ngủ một giấc thật ngon để mai tràng đầy sức lực vui chơi.

10:30 tối

- Bắn nó đi! TAO CÓ GIÁP!

12:45 tối

- Để tao kể mày nghe.

2:15 sáng

- Chơi thêm 5 phút nữa thôi đấy!

[ 𝚂𝚑𝚒𝚋𝚊 𝚃𝚊𝚒𝚓𝚞 × 𝚁𝚎𝚊𝚍𝚎𝚛 ] Dư Âm Vị Ngọt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ