5

212 26 5
                                    

| Dư âm vị ngọt|

Hôm nay là ngày nắng đẹp, có mây xanh cùng những chiếc lá phong cam đỏ sắc màu. Là một ngày thích hợp để đi dạo quanh phố, hoặc không vì em còn đang nằm lười ở trong căn nhà ấm áp của mình.

- Arrr, chán quá...

Em nằm dài trên chiếc sopha mềm mại. Quả chán nản việc cày game ở nhà nên em quyết định hôm nay sẽ đi chơi. Một nơi nào nó yên bình đầy lãng mạng chăng?

- Nơi này nhìn không yên tĩnh lắm...?

Đứng trước một khu lễ hội ẩm thực ,em xoa cằm suy nghĩ, chắc chắn là do tình cờ đi tới chứ chả phải do đây là lễ hội ẩm thực nên em mới đến. Nhưng nghĩ nhiều thì đau đầu lắm, tốt hơn vẫn nên lắp đầy cái bụng và đừng suy tư.

Bước qua quầy này đến quày nọ, em ngắm nhìn những món ăn tràn ngập mùi hương cuốn hút. Tay thì cầm vài cây riêng que mà nếm thử mùi vị của chúng.

- A! T/b-chan!

Em quay sang tiếng gọi phát ra từ xa, bóng hình cao ráo quen thuộc dàn xuất hiện. Mái tóc ánh vàng cùng vết bỏng to lớn lan gần nửa khuôn mặt nhưng cũng không thể che đậy được hào quang xinh đẹp đang tỏa sáng ấy. Mà còn làm khuôn mặt của chủ nhân nó trở nên cuốn hút hơn.

- Seichan!

-Tao đã bảo đừng gọi như thế rồi mà !

Cậu ta đứng trước em mà chống nạnh nói

- Haha, được rồi thế mày làm gì ở đây thế?

- Thằng koko bảo ở đây có mấy món ngon .

Em cùng cậu bạn kế nhà ngày xưa đi xung quanh với nhau, tay cầm tay xách đống đồ ăn, miệng thì cứ ríu rít liên tục. Không ngừng nghỉ. Có lẽ do lâu ngày không gặp nên có hơi nhiều chuyện để nói. Nhưng cơ duyên sao càng đi càng thấy lạ.

Càng đi càng thấy sai khi đã mất tích những quầy hàng bản đồ ăn, đổi vào đó là vài dãy nhà cùng hàng xe hầm hố khó xem.

-Này Seichan.

- Tao đã bảo là đừng gọi thế rồi mà!

- Bộ ở đây có đám tang à?

Em thuận mồm tiếp đó mà phun ra một câu khiến Irai đang nổi cáu chưa dứt đã im bật.

- Hå?

Đám tang gì chứ, rõ là bang phục của bất lương cơ mà. Mất em chắc chắn có vấn đề rồi. Inui muốn nhào tới lấy băng keo mà bịt cái mỏ này lại, vì ai đời lại đứng giữa một ổ bất lương rồi bảo đồ của chúng nó như đồ đám tang bao giờ.

- Cái đó không phải đồ tang đâu má.

Nhưng nếu em không phun cái câu dở tệ đó ra thì Inui cũng chẳng nhận ra mình đang dẫn em vào ổ của Hắc Long. Chắc chắn là do thói quen khi ở với Kokonoi.

- Mày ở đây đợi tao.

Nói xong cậu ta chạy mất hút đi đâu đó để em một mình giữa đường. Nếu không phải tay sách nách mang thì em đã lấy cây xiên thịt xiên cậu ta thành thịt nướng rồi.Tồi quá.

[ 𝚂𝚑𝚒𝚋𝚊 𝚃𝚊𝚒𝚓𝚞 × 𝚁𝚎𝚊𝚍𝚎𝚛 ] Dư Âm Vị Ngọt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ