Vẻ mặt mê mang của người phụ nữ trên giường giống như hoa quỳnh sắp nở vào lúc nửa đêm, hàm răng trắng tinh khẽ hé mở, lông mi run rẩy kinh ngạc chính là nhị hoa mà nàng thích nhưng lại giả vờ từ chối, Liên Vãn cắn môi cô, thúc giục cô nở hoa, nhưng nàng không biết phương pháp, dù có đến gần như thế nào cũng vẫn chưa đủ. Trái tim nàng đột nhiên trở nên nóng nảy, bởi vì Chu Yên Thiển đang chờ giây phút thả lỏng – chỉ giây đó, không có khoảnh khắc nào được.
Liên Vãn ôm chặt lấy cô, không biết nên biểu đạt như thế nào để bớt nóng nảy, chỉ biết lần nữa cúi đầu, ủn môi cô như trút giận.
"Chị ơi..." Nàng nỉ non thú nhận, "Em khó chịu quá..."
Dư âm của câu nói vừa rồi vẫn còn đó, âm cuối nhớp nháp đã bị nuốt chửng giữa môi và răng. Chu Yên Thiển nghe nàng gọi như vậy làm toàn thân cô trở nên mềm nhũn, cô không thể phân tâm để giải quyết phiền muộn của bé cún con. Cô dùng sức ưỡn eo, ôm cổ Liên Vãn đáp lại, trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng thở gấp của hai người, Liên Vãn cúi đầu hôn cô, từ đôi môi sưng đỏ đến xương quai xanh ấm áp của cô. Dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt khắp người nàng, môi và cổ của Chu Yên Thiển đã bị bỏng hoàn toàn.
Bộ quần áo thể dục mà Liên Vãn đang mặc là do Chu Yên Thiển tiện tay mua vài năm trước, chất liệu sợi hóa học hơi cứng, theo động tác của Liên Vãn, cổ áo áp sát vào ngực Chu Yên Thiển, làn da mỏng manh nhanh chóng bị cào đến đỏ bừng.
Mà lại, người trên người cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ biết hôn tới hôn lui, hé miệng cắn như không có chỗ phát tiết, răng nanh sắc bén, khiến Chu Yên Thiển vừa đau đớn, vừa ngứa ngáy, không nhịn được giãy giụa vươn tay nắm lấy cổ áo nàng, đẩy nàng ra khỏi người mình.
"Dừng, dừng một chút."
Liên Vãn đột nhiên bị đẩy sang một bên, nhìn cô như thể chưa kịp phản ứng. Sự lãnh đạm và tự chủ lúc trước của nàng hoàn toàn sụp đổ, đôi môi mỏng đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, ngón tay đặt trên xương quai xanh của Chu Yên Thiển, ngập ngừng muốn vươn tay nhưng lại không dám, không biết tại sao cô lại đẩy mình ra.
Gió mát mơn trớn da thịt, lúc này máy điều hòa dường như mới bắt đầu phát huy tác dụng. Chu Yên Thiển ổn định lại hơi thở hỗn loạn của mình, đầu tiên dùng chăn quấn quanh hai người, sau đó xoa dịu khuôn mặt ửng hồng đang bị nhiệt làm phỏng của nàng, có chút nghẹn ngào nói: "Em đừng như vậy... "
Liên Vãn ôm bả vai của cô, vùi đầu vào trong đó, thấp giọng cố chấp lặp lại: "Em khó chịu."
"Chị biết——" Chu Yên Thiển dở khóc dở cười, quay người ôm lấy nàng, nhìn thấy Liên Vãn vùi vào lòng mình không chịu ngẩng đầu lên, vành tai và cổ đều đỏ bừng, dường như thẹn thùng, lại như động tình, chịu không nổi Chu Yên Thiển đùa giỡn, áp vào mặt nàng, dịu dàng hỏi: "Khó chịu ở đâu? Nói cho chị biết, chị dạy em."
Vừa nói, cô vừa vòng tay qua cổ Liên Vãn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Liên Vãn không dám nhìn cô, và không thể giải thích tại sao mình lại cảm thấy khó chịu. Nàng không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt cơ thể ấm áp trước mặt. Cũng may bầu không khí tạm dừng, lửa sôi trong lòng dần dần dịu xuống, nàng không còn nóng nảy bồn chồn như trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Edited] Mạo Phạm - Mộng Dữ Chu Đồng
Ficción GeneralTác phẩm: Mạo Phạm Tác giả: Mộng Dữ Chu Đồng Thể loại: Bách hợp - Hiện đại Nhân vật chính: Liên Vãn và Chu Yên Thiển