Chương 19

60 2 0
                                    

Phó Đồng Văn thấy Thẩm Hề đã xuống tàu, bèn trở về phòng nghỉ ngoài trời trên boong tàu chung, tựa người vào tường, mọc từng sợi thuốc lá đã nát bấy trong túi quần ra ném vào trong gạt tàn màu vàng.

Một phút, hai phút, cho đến phút thứ ba, anh đã hết sạch kiên nhẫn, không móc nữa, phủi sạch vụn thuốc trên tay.

"Không nỡ à? Lo lắng ư?" Đàm Khánh Hạng đi tới.

Anh ta là người thẳng tính với kinh nghiệm tình trường dày dặn, mỗi lần yêu đương xong với một cô gái đều vui vẻ chia tay, những cô gái ấy còn thoải mái hơn cả anh ta. Thỉnh thoảng anh ta vẫn nhớ tới mùi hương trên mái tóc cô A, hơi ấm trên ngón tay cô B... có điều thương nhớ quá lâu sẽ không dứt ra được, bởi vậy Đàm Khánh Hạng tự cho rằng, anh ta có thể đoán được suy nghĩ của Phó Đồng Văn.

"Không." Trên gương mặt Phó Đồng Văn hiện lên nét cười, "Cô ấy có tài năng mà."

Một lát sau, anh nói tiếp:"Nếu muốn một cô gái sạch sẽ về cả tâm hồn lẫn thân thể, không khó, nhưng người đã mang trái tim vẩn đục như tôi, muốn gội sạch sẽ để yêu một cô gái thì rất khó."

Trở về Bắc Kinh, anh sẽ là cậu ba Phó. Đừng nói Thẩm Hề, đến anh còn ghét bản thân mình.

Đàm Khánh Hạng tháo kính:"Đang mắng ai đấy? Cậu mà không sạch sẽ thì chẳng phải tôi cũng thành chó sao?"

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

Họ nhanh chóng xuống tàu.

Trên bến cảng, có hàng khách đang tìm người thân, có thuyền viên vận chuyển lương thực tiếp tế và người làm công đang bốc vác hàng hóa. Phóng tầm mắt nhìn, có giày da, giày vải mà cả những đôi chân trần lấm lem bùn đất. Người chật như nêm, bóng dáng trùng trùng.

"Tôi đi tìm người vác hành lý..." Đàm Khánh Hạng khựng lại.

Chợt có mười mấy người xúm lại quanh họ.

Người đàn ông đứng đầu lễ phép chào hỏi, hạ thấp giọng nói:"Chúng tôi đã chờ ở bến cảng sáu ngày rồi, sợ không đón được cậu ba."

Trong lòng Đàm Khánh Hạng rét buốt.

Họ bí mật trở về, chưa từng sắp xếp ai tới đón.

Phó Đồng Văn không hề vui vẻ, nhìn người đàn ông trước mặt:"Ai thần thông quản đại vậy, còn bói được ngày tôi về?"

"Có người ở Quảng Châu gửi điện báo cho lão gia, viết rằng cậu ba về rồi." Gã trả lời, "Lão gia vốn không tin, nghĩ rằng cậu ba hiếu thuận là thế, nếu muốn về thật, không gõ trống khua chiêng thì cũng báo cho gia đình trước tiên. Tuy lão gia không tin, nhưng cậu cả lại tin, cậu cả không yên tâm được. Mấy tháng nay Thượng Hải bài trừ hàng Nhật, rất nhiều người Đảng Cách mạng nhân lúc loạn lạc gấy rối, cậu cả lo cậu ba gặp phải đám ấy nên gửi điện khẩn cho tôi, dặn chúng tôi đến đón cậu ba, bảo vệ cậu an toàn về đến Bắc Kinh.

"Ồ?" Phó Đồng Văn để ý thấy tay gã luôn giấu trong ống tay áo, "Vừa khéo đấy, người đang ở Thượng Hải."

"Không thể không nói, đúng là vừa khéo. Tôi đang ở Thượng Hải làm việc cho cậu cả."Gã cười cười.

Bàn tay giấu trong ống tay áo ấy cầm một khẩu súng.

Thật ra từ hai tháng trước đã bắt đầu có người canh giữ trên các bến cảng cả nước, chờ Phó Đồng Văn.

Đã để mất giấu ở Quảng Châu rồi, nếu ở Thượng Hải mà không "đón" được nữa, lúc về cũng khó ăn nói với người ta.

Đàm người ấy canh gác chặt chẽ ở bến cảng sáu ngày, sợ chuyến tàu cập bờ sớm để vuột mất Phó Đồng Văn. Người đàn ông nọ chỉ mong Phó Đồng Văn nghe lời, nếu anh làm ầm ĩ lên, họ cũng không biết có nên nổ súng hay không.

Cậu cả đã bí mật dặn dò:"Nếu cậu ba cố chấp, nhân cô hội cho một phát súng đi luôn."

Nhưng Phó Đồng Văn mà chết, bọn gã cũng không sống được.

Dù lão gia nhà họ Phó không bảo họ chôn theo thì họ cũng phải tự sát bảo vệ chủ để che giấu suy nghĩ đê hèn của cậu cả. Thời đại này chủ tớ, hiểu nghĩa liêm sỉ gì đó đều không quan trọng bằng mạng sống.

Gã thật sự không muốn nổ súng.

Phó Đồng Văn bật ho, rút chiếc khăn màu trắng trong túi quần tây ra, đặt dưới mũi, che kín miệng.

Tiếng ho thấp trầm, một lúc sau anh mới dịu đi:"Cậu ở bên cậu cả bao lâu rồi?"

Gã cung kính trả lời:"Mấy năm rồi ạ, nhưng vẫn chưa có tư cách vào nhà chính."

"Vậy à?" Phó Đồng Văn cười cười, "Chuẩn bị áp giải cậu ba về thế nào?"

Mười Hai Năm Kịch Cố NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ