"Beomgyu, Beomgyu! Cậu mau dậy đi.", anh lay lay người cậu, gọi.
Beomgyu tỉnh rồi, mắt cậu chớp chớp, rồi bất thính lình mở mắt thật to, bừng dậy khi thấy mặt của anh sát mặt mình.
Cậu ngồi dậy đối diện với anh, tay dụi dụi vào mắt để tỉnh táo hơn. Vì mới ngủ dậy nên sắc mặt của cậu còn hơi bờ phờ pha chút ái ngại vì anh vẫn còn ở đây.
"T-tôi đã ngủ từ khi nào? Được bao lâu? Sao anh lại không gọi tôi dậy?", cậu è dè hỏi Taehyun.
"Một lúc thôi. Khoảng 15 phút. Tôi không gọi vì tôi biết cậu mệt nên chỉ là để cậu chợp mắt một lúc rồi tôi mới gọi cậu.", cậu hỏi gì, anh liền trả lời nấy.
Cậu nhìn qua chỗ khác khẽ hời hợt hỏi:
"Tr-trong lúc tôi ngủ, a-anh có làm gì không đấy?"
"Tôi làm gì được chứ?", anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội. Anh đây nói dối không chớp mắt luôn đó.
"Đ-được rồi. Giờ anh về đi!", cậu vẫn không quay mặt lại nhìn anh, tay chỉ về phía cánh cửa, ý bảo anh hãy mau về đi.
Gấu nhỏ ngại rồi, anh biết điều mà mau mau về đi, không gấu sẽ đỏ chín mặt luôn đấy.
"Còn chân cậu?"
"Anh chả bảo là bác gì nói tôi có thể di chuyển nhẹ nhàng được còn gì! Với cả tối nay mẹ tôi sẽ về nên anh đừng lo."
"Thôi được rồi. Tôi về. Cậu đuổi tôi thế làm tôi đau lòng lắm đó!"
À ra là anh này cũng bày đặt dỗi ngược lại cậu cơ! Mấy người yêu vào rồi tính tình như trẻ con ý.
"Ngày mai ăn no rồi uống thuốc. Tối ngủ đóng cửa sổ kẻo cảm. Sứt thuốc mấy vết thương trên người. Chỉ làm những việc nhẹ, tránh làm việc nặng. Đi đứng nhớ chú ý. Bọn trên trường dám bắt nạt cậu nữa thì gọi cho tôi! Nhớ đấy!", anh dặn dò cậu rồi đi mất.
Cậu nhìn theo bóng lưng cao cao dần rời đi, trong lòng bỗng thấy trống rỗng. Từ khi nào cậu muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn? Có lẽ lời nói bảo anh đi mau khi nãy là dối lòng.
Anh dặn dò mình từ cái này đến cái kia. Anh ấy bảo không phải vì 'cuộc trao đổi' đó thì vì cái gì vậy?
"Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh,Taehyun hyung.", cậu lẩm bẩm đủ mình nghe.
.Cuối cùng cũng xong.
Anh gập nhẹ chiếc máy tính rồi cắm dây sạc. Vừa đặt đầu xuống gối, anh liền nhớ đến cậu, lôi chiếc điện thoại trong hộc tủ đầu giường, mở lại tấm ảnh khi nãy chụp lén cậu khi cậu nghịch mấy chậu cây nhỏ.
Thật sự em ấy muốn giết mình bằng sự đáng yêu sao?
Anh lại thấy nhớ cậu rồi, nhớ đến nụ hôn nhẹ đó nữa. Anh tự nhủ rằng một ngày mà sáng thức dậy nghĩ đến một người, tối nhắm mắt nghĩ đến một người, thế là đủ.
Biết làm sao đây. Tôi phải đợi tận mấy ngày nữa thì mới lại được gặp em.
.Hôm nay là ngày thứ 2 kể từ ngày anh 'dạy bảo' bọn Jukyung, bọn chúng giờ không dám làm gì cậu nữa. Bọn chúng trước thì chỉ nghĩ cậu chỉ là đứa 'sâu học', chẳng có ai bảo vệ nên mới bắt nạt cậu mãi. Nhưng giờ cậu có anh rồi. Thế rồi cuộc sống của cậu có thể gọi là bắt đầu bình thường như bao học sinh khác. Ít ra như này, cậu thấy như được bù đắp cho những ngày phải bị các bạn xa lánh. Ít ra hơn nửa năm còn lại cuối cấp ba, cậu sẽ đỡ thấy trống trải.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Tình Hay Máu?
Vampire"Vậy rốt cuộc anh yêu tôi là thật lòng hay chỉ vì máu của tôi, Kang Taehyun?" •Fic này được viết vì sở thích,không cầu lợi nhuận. •Tất cả hoàn toàn do tưởng tượng. •Các pic trong fic không thuộc quyền sở hữu của tớ