Cậu vào trước, ngồi vào một cái bàn trong góc, anh chưa kịp ngồi vào ghế, cậu liền nói một câu xanh rờn:
"Tôi sẽ ngồi ăn ở bàn này, anh qua cái bàn xa tít đằng kia mà ăn. Tôi không thích ngồi với anh đâu!"
"Này, thật đấy à!"
"Thật!"
"Cho tôi ngồi đây đi mà."
"Không, ghét anh rồi!"
"Vậy cậu ngồi đây một mình đi. Ở đây đông người thế này, cậu lại ngồi trong góc, người ta mà bắt cóc thì đừng bảo tôi à nha!", anh nói rồi thản nhiên rảo bước qua bàn đằng xa xa kia ngồi.
Có bắt cóc á?
Gấu này nhát gan lắm cơ! Vừa nghe anh bảo thế liền sởn gai óc hết cả ý.
Với cả cậu đây là lá ngọc cành vàng của mẹ Choi đấy nhé! Cậu mà bị bắt cóc thế thì mẹ sẽ buồn lắm! Gấu ngốc nghĩ thế đó.
Anh lén nhìn sang cậu xem cậu có bị 'thao túng tâm lý' không? Trong cậu lúng túng thế kia chắc đang sợ lắm. Mau mau qua đi, anh luôn sẵn sàng chờ cậu kia mà.
Cậu thấy bây giờ tính mạng là quan trọng hơn lòng tự tôn ấy nhỉ? Nên là cậu tự nhủ mình nên chuồn qua bên bàn kia lẹ thôi.
Anh thấy cậu có vẻ thấp thỏm lắm rồi, nên vờ lấy điện thoại ra nghịch để cậu đỡ phải khó xử.
Cậu lén bước qua, ngồi vào bàn của anh.
"Sao? Thấy có lỗi vì đuổi tôi đi chứ gì?""C-chỉ là tôi sợ mấy bọn bắt cóc nên mới sang đây.."
Cậu không nhìn mặt thẳng anh, chỉ cúi xuống nhìn hai ngón tay cái đan đan vào nhau.
"Thôi được rồi. Nhớ sau này đừng có cư xử thế nữa có biết không?", anh giơ tay vén nhẹ lọn tóc vướng mắt cậu, nói.
"T-tôi biết rồi mà..V-với cả vừa nãy tôi chỉ bảo anh qua đây thôi ch-chứ không phải có ý đuổi anh đâu! Nên anh đừng có nghĩ thế..", cậu lúng túng giải thích, đôi mắt trong veo nhìn anh.
"Rồi rồi! Tôi hiểu rồi!", cậu cũng vì sợ anh hiểu lầm mà giải thích như thế, anh phì cười vì dáng vẻ lúng túng đáng yêu của cậu.
Cậu cười rồi, chỉ là cười mỉm nhẹ nhưng khiến anh xiêu lòng.
Đang ăn thì anh nhớ lại là bản thân xém lãng quên đi 'tiểu phẩm' của cậu.
"Mà này! Ai đứng nhất bảng của bài thi vừa rồi thế?"
"Y-yeonjun và Soobin đồng nhất.", nghe hỏi bất ngờ quá, nên cậu phản xạ trả lời hai người bạn của mình, cũng như là đồng nhì của bảng xếp hạng.
"Thế á? Đồng nhất luôn sao?", anh không biết lí do sao cậu lại có thể trả lời được nhanh đến thế.
"Vâng...", nói rồi cậu vờ tỏ ra buồn bã.
"Ra là vậy, họ có vẻ giỏi lắm ha! Cậu học tốt đến thế mà chỉ xếp hạng 2."
Câu nói vừa rồi của anh khiến cậu nghĩ rằng bản thân diễn rất ư là 'chân thật' đó. Babo ghê!!
.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Tình Hay Máu?
Vampire"Vậy rốt cuộc anh yêu tôi là thật lòng hay chỉ vì máu của tôi, Kang Taehyun?" •Fic này được viết vì sở thích,không cầu lợi nhuận. •Tất cả hoàn toàn do tưởng tượng. •Các pic trong fic không thuộc quyền sở hữu của tớ